"Ting..."
Tiếng đàn cổ bỗng cao vút.
"Phụt!"
Dương Bách Xuyên hộc máu.
Tiếp đến là tiểu Phượng Hoàng, Phong Tiên và con chồn đều hộc máu...
Đúng lúc này, giọng nói quyến rũ của Thần Đế Giang vang lên bên tai: "Ôi chao, thật vô vị, đây mới chỉ là bắt đầu thôi mà các ngươi đã hộc máu rồi, ca khúc này của tỷ tỷ vẫn còn dài, hơn nữa tiếng hát tự nhiên của tỷ tỷ còn chưa bắt đầu, lẽ nào các ngươi đã muốn kết thúc?'
Dương Bách Xuyên nghe Thần Đế Giang nói vậy, vừa sợ vừa giận.
Sợ là vì yêu nữ này còn chưa hát... Mới chỉ nghe nhạc thôi hắn đã hộc máu rồi, nếu nàng ta vừa đàn vừa hát thì chẳng phải là muốn lấy mạng của bọn họ sao?
Giận là vì giọng điệu kiêu ngạo của yêu nữ này, tựa như mấy người bọ chính là đồ chơi trong tay nàng ta, muốn nắn bóp thế nào thì nắn bóp. Cũng có thể nói là trong lời nói mang theo giọng điệu khinh người, như đang nói mấy người các ngươi còn chẳng đủ cách làm chuột bạch. Điều này khiến Dương Bách Xuyên cực kỳ tức giận.
Nhưng có thể làm gì đây? Hiện tại lòng hắn rối như tơ vò.
Mặc dù giọng nói của Thần Đế Giang tràn đầy khinh thường, nhưng yêu nữ này vẫn tiếp tục gảy đàn không dừng lại.
Điều này làm cho Dương Bách Xuyên cảm thấy trái tim trong cơ thể sắp nổ tung, máu bắt đầu chảy ngược.
Ý thức cũng trở nên mơ hồ.
Hắn biết nếu còn tiếp tục như vậy thì chắc chắn sẽ tiêu đời.
Đột nhiên hắn cắn đầu lưỡi, thần chí tỉnh táo đôi chút, vội vàng mắng trong lòng: "Lão già chết tiệt, nếu người còn mặc kệ thì con sẽ toi đấy."
"Thằng nhóc con là đồ ngốc, thôi động ý thức bản nguyên Kỳ Lân đi, đó là lực đạo hạnh chân chính của Kỳ Lân trưởng thành. Có bảo nhưng không dùng, vậy mà còn có mặt mũi trách vi sư?" Vân Thiên Tà lập tức mắng mỏ.
Dương Bách Xuyên nghe sư phụ mắng thì ngây ra, không kịp hỏi nhiều, lập tức tập trung ý thức tiến vào biển ý thức, muốn thôi động lực bản nguyên Kỳ Lân.
Lúc trước có được một luồng lực bản nguyên Kỳ Lân này, hắn chưa từng lĩnh ngộ, lại càng không biết nó có tác dụng gì. Nhưng lúc ở thần điện Xa Thi, lực bản nguyên Kỳ Lân đã bộc lộ uy năng cường đại. Bây giờ sư phụ cũng nói đó là bảo vật, tất nhiên sẽ không kém.
Sau khi tập trung ý thức lên bản nguyên Kỳ Lân, vẫn như lần trước, ánh sáng tím phát ra, soi sáng cả trong lẫn ngoài cơ thể.
Ảo cảnh Tu La mà hắn nhìn thấy lập tức biến mất không còn.
Sau đó ánh sáng tím chiếu rọi, bao phủ lấy Phong Tiên, tiểu Phượng Hoàng và con chồn.
Lúc này Dương Bách Xuyên mở mắt ra quan sát, ba người tiểu Phượng Hoàng, Phong Tiên và con chồn đã ngừng run rẩy.
Hắn mừng rỡ, biết là ba người tiểu Phượng Hoàng cũng đã ra khỏi ảo cảnh Tu La, ít nhất là hiện tại đã giải quyết vấn đề đạo tâm hỗn loạn, sẽ không có chuyện tẩu hỏa nhập ma, đạo tâm sụp đổ. Dương Bách Xuyên thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng lúc này tiếng đàn cổ trở nên dồn dập hơn, máu trong cơ thể và nhịp tim vẫn không chậm lại.
"Phóng chuông Đông Hoàng của con ra, dùng lực của tượng thần Mệnh Tinh gõ chuông Đông Hoàng là có thể chống lại tiếng đàn cổ." Lúc này, giọng nói của sư phụ vang lên trong đầu, nhắc nhở hắn.
Dương Bách Xuyên không đắn đo, lập tức thôi động mệnh tinh Thái Dương, chuông Đông Hoàng hiện ra, từng phù văn màu vàng lưu chuyển, hình thành tâm thái của chuông Đông Hoàng, bao trùm lên bốn người bọn họ. Sau đó Dương Bách Xuyên tiếp tục phóng ra tượng thần Mệnh Tinh, xuất hiện sau lưng.
"Dùng lực của tượng thần Mệnh Tinh gõ chuông Đông Hoàng đi!" Sư phụ dặn dò lần nữa.
Dương Bách Xuyên thầm niệm trong đầu, thôi động tượng thần Mệnh Tinh xuất hiện sau lưng.
Một giây sau, tượng thần Mệnh Tinh của hắn giơ tay lên, cuộn thành nắm đấm, thình lình đập vào chuông Đông Hoàng.
"Keng!"
Một tiếng chuông lớn vang lên, hoàn toàn khác nhau tiếng đàn cổ của Thần Đế Giang.
Chuông Đông Hoàng vang lên lập tức át đi tiếng đàn cổ của Thần Đế Giang, Dương Bách Xuyên cảm thấy dòng máu sôi trào trong cơ thể dường như dịu bớt, tim cũng thôi đập nhanh, thoải mái hơn rất nhiều...