Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chi chi…” Chồn nhỏ tỏ vẻ đã biệt.

Nếu có thiên tài địa bảo kim loại thì có thể giúp Đả Tiên Thạch nhanh chóng khôi phục, còn có thể hóa hình, với hình thể che kín vết rạn như bây giờ của Đả Tiên Thạch, muốn hóa hình là chuyện không thể.

“Cảm ơn chủ nhân.” Đả Tiên Thạch còn đang uể oải, nghe thấy Dương Bách Xuyên dặn dò chồn nhỏ, làm nó rất cảm động. Mặc dù nó là một cục đá, nhưng cũng là một cục đá có linh hồn, có cảm tình có nghĩa khí.

“Được rồi, chúng ta xuất phát thôi, Hành Cung tiếp theo sẽ càng ngày càng nguy hiểm, mọi người phải cẩn thận gấp đôi, đi thôi…”

Nói xong, Dương Bách Xuyên bước vào tế đàn truyền tống.

Bước vào Hành Cung thứ tư, Hành Cung Thiên Quyền Tinh của Thiên Lang Thiên Yêu Vương.

Sau khi xuất hiện trên tế đàn, cho Đả Tiên Thạch nhìn ghi chép trên tấm bia đá ở tế đàn, gần như không khác gì mấy Hành Cung trước, mục tiêu của bọn họ ở núi Thiên Yêu, ở đó có một Thiên Yêu Động Phủ, sau khi đi vào sẽ là nối vào của Hành Cung tiếp theo.

Thất Tinh Thiên Yêu Cung có bảy Hành Cung lớn, theo lời kể của Mộ Trường Phong, chín thánh địa lớn lần lượt đi vào vài lần cũng mới chỉ đến được Hành Cung thứ sáu.

Mục tiêu lần này là Hành Cung thứ bảy, rốt cuộc đã đi qua sáu Hành Cung, đều có kinh nghiệm.

Đối với người của chín thánh địa lớn, chuyện đi thẳng qua sáu Hành Cung chuyện không khó.

Khó khăn nằm ở Hành Cung thứ bảy.

Bởi vì bọn họ chưa từng đi qua Hành Cung thứ bảy, đi qua được Hành Cung thứ bảy sẽ có được bảo tàng của Thiên Yêu Chi Chủ.

Mặc dù không ai biết bảo tàng của Thiên Yêu Chi Chủ là gì, nhưng chắc chắn sẽ không đơn giản.

Ai cũng muốn có được bảo tàng của Thiên Yêu Chi Chủ.

Bao gồm cả Dương Bách Xuyên.

Sau khi đi vào Hành Cung Thiên Lang, Dương Bách Xuyên chưa gặp được người nào, mười ngày trôi qua, có lẽ đám người Mộ Trường Phong cũng đã đi xa.

Nhưng Dương Bách Xuyên cũng không quá để ý, đối với hắn, sau khi đi vào Thái Hoang, hắn đã có được rất nhiều, hắn hiểu đạo lý tốt quá hóa lốp.

Đả Tiên Thạch hiểu được nội dung ghi trên tấm bia đá ở tế đàn, truyền đạt lại nội dung cho Dương Bách Xuyên, theo lời của Đả Tiên Thạch, mối nguy hiểm nhất ở Thiên Lang Thiên Yêu Vương là bầy sói yêu thú trên núi Thiên Lang.

Sau khi đi vào sơn động Thiên Lang, phải vượt qua sự tấn công của bầy sói, chỉ cần xông qua, đi vào sơn động Thiên Lang thì sẽ an toàn.

Hơn nữa hành cung Thiên Lang này cũng không quá nguy hiểm, chỉ cần có đủ thực lực thì có thể xông qua.

Nhưng Dương Bách Xuyên vẫn bảo mọi người tăng cao cảnh giác, bầy sói là chủng tộc am hiểu tác chiến đoàn đội, có lẽ chiến đấu một mình thì yếu, nhưng tấn công quần thể sẽ không đơn giản.

Một ngày sau, đám người Dương Bách Xuyên đi đến chân núi Thiên Lang, cả ngọn núi Thiên Lang cao hơn trăm trượng, so với mấy ngọn núi ở mấy Hành Cung trước thì không quá lớn, nhưng cũng không nhỏ. Đứng ở chân núi, Dương Bách Xuyên nhìn thấy được thỉnh thoảng có một con thanh lang trên núi Thiên Sơn thoáng hiện.

“Hú…”

Một tiếng kêu như tiếng sói khóc vang lên.

“Hú hú hú…”

Sau đó giống như hiệu ứng liên hoàn, vô số tiếng sói hú vờn quanh ngọn núi Thiên Lang.

Làm người nghe có cảm giác khó chịu tắc nghẽn trong lòng.

Tiếng kêu này có thể ảnh hưởng đến tâm cảnh.

Hít sâu, Dương Bách Xuyên vung tay lên, nói: “Lên núi, Tiểu Ngũ đi sau, ta đi trước, Yên Chi đi giữa, tìm cơ hội dùng độc, cục đá, ngươi đi cùng Tiểu Ngũ, Hương Hương bảo vệ cho Yên Chi.”

“Vâng, chủ nhân.”

“Vâng Dương đại ca.”

“Chi chi…”

Phù văn Thập Nhị Chí Tôn xuất hiện trên hai tay của Dương Bách Xuyên, dự trữ lực lượng, có thể ra tay bất cứ lúc nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK