Đầu thôn Mộng Đảo, một thanh niên tóc bạc đang ngồi trên bờ cát nhìn biển rộng thất thần suy nghĩ…
Sau khi tỉnh lại hắn không nhớ nổi chính mình là ai?
Tên là gì, đến từ đâu, chỉ biết hắn bị hai chị em Nguyên Tranh và Nguyên Bảo cứu ở bờ biển, không nhớ nổi gì cả.
Cho nên hắn rất buồn rầu, mỗi lần hắn cố nhớ chính mình là ai đều cảm thấy vô cùng đau đầu.
Đi vào thôn Mộng Đảo 5 ngày, hắn thích nhất ngồi ở bờ cát nhìn biển rộng.
“A ba…”
Quay đầu thì thấy chị em Nguyên Bảo và Nguyên Tranh đi đến.
Nguyên Tranh nhìn thấy thanh niên tóc bạc, mỉm cười nói: “Bạch Thanh, đi ăn cơm…”
Bọn họ cũng không biết thanh niên tóc bạc tên là gì, đến từ đâu, cho nên Nguyên Thanh đặt tên cho hắn là Bạch Thanh vì mái tóc bạc này.
Nguyên Bảo có chút tự kỷ, nhưng lại rất thân thiết với Bạch Thanh.
Vừa kêu a ba vừa chạy đến Bạch Thanh.
Bạch Thanh mỉm cười sờ đầu A Bảo, gật đầu chào hỏi Nguyên Tranh: “Nguyên Tranh…”
Nắm tay A Bảo, một trái một phải đi vào trong thôn.
…...
Hôm nay ông già cằn nhằn đến nhà Nguyên Tranh, gọi điện cho căn cứ Hải Vực suốt ba ngày nhưng hôm nay căn cứ gọi điện đến nói gần đây không có nhà thám hiểm hoặc dân du lịch mất tích trên vùng biển này….
Cho nên ông già cằn nhằn định nói tin này cho Nguyên Tranh, bước tiếp theo sẽ nghĩ cách đưa Bạch Thanh đi căn cứ Hải Vực, để quốc gia của hắn tìm kiếm người nhà giúp hắn.
Nhưng có một chuyện có thể khẳng định, Bạch Thanh chính là người Cửu Châu, cùng tộc.
Ông già cằn nhằn đi đến cửa nhà Nguyên Tranh thì nhìn thấy Nguyên Tranh và Bạch Thanh nắm tay A Bảo đi đến, từ xa nhìn lại bức tranh này làm ông già cằn nhằn ngẩn người.
Chẳng phải bức tranh này là cảnh tượng mà ông mong chờ nhất sao?
Ông và ông nội của Nguyên Tranh là anh em cùng lớn lên với nhau, ba mẹ của Nguyên Tranh trưởng thành dưới sự chứng kiến của ông, chị em Nguyên Tranh cũng vậy, ông coi chị em Nguyên Tranh như cháu gái cháu trai ruột của mình.
Sau khi ba mẹ của Nguyên Tranh ra biển gặp nạn, mấy năm nay ông già cằn nhằn rất hy vọng được nhìn thấy Nguyên Tranh có một gia đình, tuổi thực của Nguyên Tranh đã 25, nhưng đến nay vẫn chưa có người bạn trai nào.
Vấn đề lớn nhất là trên đảo không có thanh niên, lấy đâu ra cơ hội hẹn hò.
Cho nên mấy năm nay ông già cằn nhằn vẫn luôn khuyên Nguyên Tranh đi đất liền, nhưng… Nguyên Tranh nói muốn chăm sóc em trai 15 tuổi nên không muốn rời đi.
Bởi vì Nguyên Bảo câm điếc bẩm sinh, 5 năm trước đi học trên đất liền bị bạn bè cùng lứa cười nhạo, cộng thêm tin tức be mẹ gặp nạn trên biển, bị kích thích nặng nên bị tự kỷ.
Từ đó về sau Nguyên Tranh không học đại học, dẫn em trai về đảo chăm sóc em trai, hai chị em sống nương tựa lẫn nhau, nhưng đứa nhỏ Nguyên Tranh này cứng đầu, không muốn nhận sự trợ giúp của người già trong thôn, tự lực cánh sinh vớt cá tôm nhặt vỏ sò làm thủ công nuôi sống em trai.
Ông già cằn nhằn chứng kiến mọi chuyện nên rất đau lòng đứa nhỏ Nguyên Tranh này, mong ước lớn nhất của ông là được thấy Nguyên Tranh lập gia đình, lúc đó ông có thể yên tâm đi gặp ông bạn già.
Đáng tiếc mấy năm nay Nguyên Tranh luôn từ chối, nói cô sẽ không đi đất liền, muốn chăm sóc Nguyên Bảo.
Ông già cằn nhằn biết cô sợ Nguyên Bảo đi đất liền sẽ bị kỳ thị.
Hiện tại ông già cằn nhằn thấy được hình ảnh giống như vợ chồng son dẫn theo con đi du lịch về nhà,
Nói cũng kỳ lạ, Nguyên Bảo tự kỷ, ngoài chị gái của mình ra, không ai có thể làm Nguyên Bảo cười.
Hiện tại Nguyên Bảo lại thân thiết nắm tay Bạch Thanh, vừa đi vừa nói chuyện, nở nụ cười tươi rói, Nguyên Tranh cũng mỉm cười, ba người vừa đi vừa cười.
Cảnh tượng này làm ông già cằn nhằn cực kỳ vui mừng.