Lục Nhĩ Mi Hầu không hề dài dòng, nói đi là đi.
Lần này Dương Bách Xuyên không níu kéo, cũng không hỏi nó đi đâu, chỉ quay về phía Lục Nhĩ Mi Hầu biến mất, nói: “Đa tạ!”
Hắn có thể đánh năm người Nạp Lan Ngự Phong thành bã trong phút chốc, đều là nhờ có Lục Nhĩ ra tay.
Mặc dù nó ra tay không rõ ràng, nhưng Dương Bách Xuyên biết là Lục Nhĩ đã giúp.
Nếu Lục Nhĩ không ra tay, thì hắn và các Đại Yêu dưới trướng muốn xử lý năm Tán Tiên cấp bậc tứ chuyển không hề dễ dàng.
Ngay sau đó, đỉnh đầu đột nhiên sáng lên, Dương Bách Xuyên nhìn qua thì thấy là mấy Tán Tiên tạo thành thời tiết mây đen dày đặc sau khi phóng ra áp chế. Hắn biết đó là Tán Tiên kiếp, chỉ có điều Tán Tiên kiếp còn chưa kịp ấp ủ đám người Nạp Lan Ngự Phong đã bị xử lý rồi. Bây giờ sau khi năm lão bất tử chết, tất nhiên Tán Tiên kiếp cũng tiêu tan.
Lấy lại tinh thần, ánh mắt Dương Bách Xuyên sắc như đao nhìn về phía Diệu Tiên, Thánh chủ Đao Chủng và đệ tử của ba Thánh địa khác.
Giờ phút này, thực ra trong lòng người của năm Thánh địa đều căng thẳng đến cực điểm. Bọn họ đang ở Vân Môn, chỉ cần một mệnh lệnh của Dương Bách Xuyên thôi, chắc đám người bọn họ đều sẽ bị những Đại Yêu Vân Môn này xé thành mảnh vụn trong phút chốc.
Ma tộc bị diệt, lão ma đầu Vu Minh Tuyền bị con khỉ Dương Bách Xuyên mời tới trở tay trấn áp biến thành một hạt châu, các tiền bối Tán Tiên thì bị Dương Bách Xuyên giết thành cặn bã.
Đến đây, người của hai đạo chính ma coi như đã bị tiêu diệt toàn bộ.
Đương nhiên vẫn còn lại đám người bọn họ, trong lòng Diệu Tiên và Thánh chủ Đao Chủng biết rõ, thực ra là Dương Bách Xuyên nương tay, nếu không…
Thấy ánh mắt như đao của Dương Bách Xuyên nhìn qua, Diệu Tiên và Thánh chủ Đao Chủng đều không dám nhìn thẳng vào hắn.
Một là bọn họ hổ thẹn, hai là bây giờ Dương Bách Xuyên đã trưởng thành tới mức bọn họ phải ngước nhìn.
Trông hắn chỉ là tu vi Phi Thăng cảnh trung kỳ, nhưng lại có thể đối đầu chính diện với cấp bậc như lão ma đầu, đã vượt qua thực lực Phi Thăng cảnh đại viên mãn từ lâu rồi.
Bây giờ hắn mới là Phi Thăng cảnh trung kỳ, đợi lúc hắn bước vào Phi Thăng cảnh hậu kỳ, thậm chí đại viên mãn thì sẽ thế nào?
Khỏi cần nghi ngờ, Dương Bách Xuyên sẽ là người đứng đầu danh xứng với thực của Tu Chân Giới.
Người của ngũ đại Thánh địa bị ánh mắt của Dương Bách Xuyên nhìn chằm chằm, ai nấy đều đứng ngồi không yên.
Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên nói: “Thôi, các ngươi đi đi, tình cảm trước kia đều xóa sạch, từ nay về sau gặp đệ tử Vân Môn ta thì phải nhượng bộ, biết chưa?”
Lúc lâu sau, Dương Bách Xuyên mới nói ra một đoạn như vậy, đám người Diệu Tiên đều thở phào nhẹ nhõm, tất nhiên sẽ tuân theo điều kiện của hắn. Diệu Tiên và Thánh chủ Đao Chủng đưa mắt nhìn nhau, dẫn đầu nói: “Đa tạ Dương Thánh chủ không nhắc chuyện cũ, khoan dung độ lượng, bọn ta thề, sinh thời sẽ không đối địch với Vân Môn, gặp đệ tử Vân Môn chắc chắn nhượng bộ…”
Có Diệu Tiên và Thánh chủ Đao Chủng dẫn đầu, mặc dù ba Thánh địa khác không có Thánh chủ, nhưng trương lão không phải kẻ ngốc, chỉ cần Dương Bách Xuyên không so đo, cho bọn họ một con đường sống, tất nhiên điều kiện này không thành vấn đề, nên cũng thề theo.
Lúc này cũng đã đẩy Vân Môn Tiên Cảnh lên địa vị đệ nhất tông môn của Tu Chân Giới.
Diệu Tiên cúi đầu tức là từ ngày hôm nay vị trí đại ca Tu Chân Giới của Thông Tiên Cung sẽ đổi chủ, sau này chắc chắn là Vân Môn vi tôn.
Có trận chiến hôm nay, kẻ ngốc mới chống đối với Vân Môn, nhún nhường ba phần là điều cơ bản nhất.
Những người này đặt mình vào vị trí của người khác để suy nghĩ, hôm nay bọn họ công đánh Vân Môn của người ta, chẳng khác nào thù diệt môn, đổi thành ai cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ.
Thế nhưng Dương Bách Xuyên đã làm như vậy, đã tha cho bọn họ.
Đám người chậm rãi đi ra khỏi Vân Môn, khi bọn họ ra khỏi đại trận Vân Môn, sau lưng cũng vang lên tiếng nói của Dương Bách Xuyên: “Hôm nay tha cho các ngươi là vì các ngươi chủ động gia nhập lúc tàn sát, nếu không hôm nay các ngươi sẽ chẳng khác gì Ma tộc, Dương mỗ chắc chắn cũng sẽ giết.”
“Qua trận tàn sát hôm nay, các ngươi nên nhớ kỹ, là chính đạo thì phải có đại nghĩa, Ma đạo giết người phàm, còn các ngươi thì không, đây cũng là nguyên nhân ta tha cho các ngươi. Sau khi trở về tự thỉnh giáo dư nghiệt Ma đạo, đệ tử bên dưới tiến vào phàm tục, thanh trừng Càn Khôn đi. Nhớ kỹ phàm tục là căn nguyên tu chân của chúng ta, đến cảnh giới này của các ngươi nên khắc ghi trong lòng.”
“Bọn ta cẩn tuân sự giáo huấn của Dương Thánh chủ, sau khi trở về nhất định sẽ đặt nhiệm vụ trừ ma vệ đạo lên hàng đầu, dạy bảo môn nhân đệ tử lấy đại nghĩa làm trách nhiệm quan trọng, thanh trừng Càn Khôn, bảo vệ pháp luật kỷ cương của phàm tục…”
Giờ phút này, tất cả mọi người đều đồng loạt khom người đáp lại.