Tiên Thạch là thu hoạch bất ngờ trong nhẫn trữ vật của người lùn. Chỉ là lúc Dương Bách Xuyên cầm một viên lên xem lại phát hiện, Tiên Thạch trong nhẫn trữ vật của người lùn có phẩm cấp thấp hơn viên hắn có được trong tiên phủ Thiên Cơ của sư nương rất nhiều.
Là Tiên Thạch hạ phẩm nguyên tố Thổ trong số thuộc tính Ngũ Hành, hơn nữa còn là loại yếu nhất trong số Tiên Thạch hạ phẩm.
Có điều, cũng có thể hiểu được, theo lời lão đầu nói lúc trước, mặc dù đảo Tán Tiên là một phần Tiên Giới, nhưng sau khi rơi xuống hạ giới thì đã biến chất.
Ví dụ giống như sức mạnh trời đất biến thành tiên linh khí đã giảm xuống vài cấp bậc cũng là bình thường.
Nhưng điều này cũng không tệ đối với Dương Bách xuyên.
Mặc dù là Tiên Thạch hạ phẩm cấp thấp nhất, nhưng sức mạnh trời đất chứa đựng bên trong đã vượt qua bất cứ linh thạch nào.
Tóm lại đây coi như là thu hoạch bất ngờ.
Sau khi cất nhẫn trữ vật của người lùn đi, mấy người Dương Bách Xuyên tiếp tục lên núi, nơi này mới chỉ là đỉnh núi thấp nhất của núi Chí Tôn, tiếp tục đi lên còn có bảy mươi hai đỉnh núi vừa, ba mươi sáu đỉnh núi lớn…
Bọn họ nghe được tin tức có liên quan tới Vượng Tử ở thành Tán Tiên, nhưng lại nói Vượng Tử đã vào sâu trong núi Chí Tôn, sâu trong núi Chí Tôn chắc là chỉ ba mươi sáu đỉnh núi lớn.
Bọn họ cũng không dám chậm trễ, tiếp tục đi về phía trước…
Núi Chí Tôn chia thành dãy đỉnh núi thành ba khu vực to vừa và nhỏ, theo cách hiểu của Dương Bách Xuyên, tất nhiên là thực lực tu vi của Tán Tiên sống ở các đỉnh núi lớn mỗi khu vực cũng sẽ chia cao thấp, mạnh yếu.
Người lùn bọn họ gặp cũng chỉ là cấp bậc tứ chuyển, bây giờ nếu tiến vào bảy mươi hai đỉnh núi vừa, sợ rằng sẽ gặp phải người lợi hại hơn.
Có điều Dương Bách Xuyên cũng không để ý lắm, dù sao đến cũng đến rồi, miễn là Vượng Tử hay là vì lão đầu có thể đúc lại Tiên thể thì hắn vẫn phải tiến lên, cho dù phía trước là núi đao biển lửa cũng không ngại.
Sau khi đến hơn trăm mét, mấy người Dương Bách Xuyên đi qua một đoạn đường bằng phẳng, trước mặt mấy người bọn họ lại là một đỉnh núi cao lớn hơn.
Hắn biết nơi này chính là phạm vi của bảy mươi hai đỉnh núi vừa.
Đỉnh núi ở đây có cảnh tượng mây mù lượn lờ, điều này chứng tỏ bắt đầu đi về phía một độ cao nhất định của núi Chí Tôn.
Mấy người bọn họ vẫn leo lên con đường nhỏ quanh co hướng lên.
Chỉ là lần này đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Lúc leo lên đỉnh núi vừa, bọn họ đi được nửa đường thì phát hiện không còn đường để đi.
Phía trước xuất hiện một tảng đá có kích thước bằng căn nhà, chắn ngay đường lên núi.
Cảm nhận thật kỹ, Dương Bách Xuyên lại phát hiện có dao động năng lượng chợt lóe, không cần nghĩ nhiều cũng có thể đoán chắc là có người cố ý làm vậy.
Nhìn tảng đá to chắn trước mắt, Dương Bách Xuyên cau mày, hít sâu đè nén lửa giận trong lòng.
Trong núi Chí Tôn có không ít Tán Tiên, hắn không muốn sinh thêm chuyện, hắn nghĩ thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Sau đó hắn ôm quyền nói với không khí xung quanh: “Chủ nhân Vân Môn Tiên Cảnh Tu Chân Giới Dương Bách Xuyên đi nhờ đường, vẫn mong Tiên đạo hữu tạo điều kiện, đa tạ!”
Mặc kệ thế nào vẫn là tiên lễ hậu binh vậy.
Hắn không muốn gây chuyện, nhưng cũng không sợ phiền, càng không phải quả hồng mềm.
Người lùn lúc trước là chủ động trêu chọc vào hắn, mấy người bọn họ giết hắn ta mà không thẹn với lương tâm.
Lúc này, hắn nghĩ nếu đã đến địa bàn của người ta, thì phải khiêm tốn chút.
Sau khi ôm quyền nói chuyện, rồi chờ đợi câu trả lời, hắn biết chắc chắn có người đang ở chỗ tối.
Quả nhiên hắn vừa dứt lời đã có một tiếng chói tai vang lên: “Ha ha, tiểu bối danh tiếng lớn đấy, chủ nhân của Tiên Cảnh? Đủ kiêu ngạo, chẳng trách dám giết lão hàng xóm kia của ta… Mấy ngày, nếu ngươi không cho một lời giải thích, thì khỏi nghĩ tới chuyện đi nhờ đường nữa.”
Nghe tiếng nói của người này vang khắp bốn phương tám hướng, trong phút chốc Dương Bách Xuyên không tìm ra được vị trí, đành nói với mấy người tiểu Phượng Hoàng ở bên cạnh: “Tìm người, nghe giọng điệu của đối phương, e rằng không thể hữu nghị rồi.”
Nghe đối phương nói lão hàng xóm gì đó, Dương Bách Xuyên đã biết là người lùn.
Không còn ai khác.
Từ lúc leo lên núi Chí Tôn đến giờ bọn họ chỉ từng giết một người lùn thôi, giữa hai người cách nhau khá gần, quả thật có thể xưng là hàng xóm.
Sau khi căn dặn mấy người tiểu Phượng Hoàng, Dương Bách Xuyên híp mắt nói: “Người lùn chặn đường cướp bóc, hành hung với bọn ta, nên giết. Đó là hạng tiểu nhân vô lại, ngươi kê đá chặn đường chắc cùng một giuộc với người lùn kia, xem ra cũng không phải thứ tốt đẹp gì, có giỏi thì ra đây.”
Lúc nói chuyện, Dương Bách Xuyên nắm chặt kiếm Đồ Long trong tay, chém mạnh một kiếm về phía tảng đá to chắn trên đường nhỏ.
“Rầm ầm!”
Một kiếm khiến tảng đá to vỡ vụn.
Nếu đã biết đối phương muốn gây phiền phức, vậy Dương Bách Xuyên cũng không khách sáo nữa.
Tiên lễ hậu binh, chào hỏi rồi mà mẹ nó còn không nhượng bộ, tiểu gia không phải dễ chọc đâu.
“Ca ca, tìm thấy hắn rồi, ở trên đại thụ cách năm mươi mét phía bên trái của ca ca.”