Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng đủ đối phó với tình huống bình thường rồi, cũng không định đến gây chuyện, hắn trực tiếp đi tìm Trịnh Bân Bân, lấy một bản đồ của sa mạc xong sẽ rời đi, đương nhiên nhân tiện còn phải tìm Trịnh Bân Bân nghe ngóng Trận pháp sư tu sửa Truyền Tống Trận.

Vương thành Mạo Hiểm vẫn người qua kẻ lại, cổng thành khách phiêu lưu ra ra vào vào, có binh tướng canh gác, Ngô Mặc Thu là quỷ tu ở trạng thái ẩn thân, những binh tướng này đừng hòng phát hiện nàng.

Còn về bản thân Dương mỗ, hắn không muốn gây phiền phức, nên quy củ xếp hàng đợi vào thành.

Lúc tới gần, Dương Bách Xuyên đột nhiên thấy cổng thành hiện lên ba đá chân dung, người đầu tiên bên trên chính là bản thân hắn, bên cạnh là Chiêm Khánh Nhân và Hồ Tiên Nhi.

“Mẹ nó, bị truy nã thật rồi.” Dương Bách Xuyên mắng chửi trong lòng, cũng may lúc này hắn đã có chuẩn bị trước, dùng con rối vô diện để vào thành.

Nếu không bản tôn đến chắc chắn là một trận ác chiến, không cần hỏi cũng biết là lão bất tử Viên Nhật Tân kia phát lệnh truy nã.

Quả nhiên nhìn chữ nhỏ trên chân dung viết: Điện Mạo Hiểm truy nã tội phạm quan trọng.

Dương Bách Xuyên bĩu môi, lẩm bẩm trong lòng: “Sớm muộn sẽ có một ngày giết chết lão bất tử họ Viên ngươi.”

Ba người trên truy nã chính là khách phiêu lưu phản bội vương thành Mạo Thành, tội ác tày trời, người người đều có thể giết, thậm chí có treo thưởng người có thể giết chết ba người bọn họ.

Dương Bách Xuyên phát hiện tiền treo thưởng giết chết hắn là mười vạn linh thạch hạ phẩm, Chiêm Khánh Nhân là năm nghìn, Hồ Tiên Nhi là ba nghìn. Sau khi thấy tiền treo thưởng thiếu hụt, Dương mỗ méo miệng chửi: “Bà nội ngươi mới đáng mười vạn hạ phẩm, thế nào cũng phải trăm vạn chứ?”

Có điều sau khi thấy tiền treo thưởng của Chiêm Khánh Nhân và Hồ Tiên Nhi, trong lòng hắn đã cân bằng lại.

Thực ra trong lòng biết, lão bất tử Viên Nhật Tân kia rõ ràng biết hắn ở khu vực cấm phía Nam còn phát treo thưởng, chính là để mê hoặc khách phiêu lưu của vương thành Mạo Hiểm đến khu vực cấm phía Nam gây phiền phức, ghê tởm ba đại yêu thú Giao Long.

Đáng tiếc là người của cả vương thành Mạo Hiểm đều biết khu vực cấm phía Nam không dễ chọc, cũng không có kẻ ngốc, sẽ không có người mắc câu.

Cũng may không có ai biết ba đại yêu thú của khu vực cấm phía Nam đã rời khỏi Tu Chân Giới, nếu không khu vực cấm phía Nam thật sự đã hỗn loạn rồi.

Nghĩ theo mặt khác, Viên Nhật Tân thật nham hiểm, treo thưởng này của ông ta vừa ra, khách phiêu lưu không dám vào khu vực cấm phía Nam, nhưng chỉ cần hắn, Chiêm Khánh Nhân và Hồ Tiên Nhi bước ra khỏi khu vực cấm phía Nam, sẽ bị người ta nhận ra, đến lúc đó thì đầy phiền phức.

Cho nên treo thưởng này vẫn là rất thâm độc.

Nhưng mà chuyện đã đến nước này, Dương Bách Xuyên cũng hết cách, trừ khi Viên Nhật Tân chết, điện Mạo Hiểm bị gia tộc Trịnh Bân Bân hoàn toàn khống chế, thì mới có thể hủy bỏ truy nã treo thưởng.

Hoặc là thực lực của hắn tiến thêm bước nữa, trực tiếp giết chết lão bất tử Viên Nhật Tân kia, để tất cả mọi người đều không dám có tâm tư đối với hắn và hai người Chiêm Khánh Nhân.

Dù là cách nào, nói cho cùng thì thực lực vẫn nằm ở vị trí đầu.

Cũng càng khiến quyết tâm nhanh chóng tu sửa đại trận Truyền Tống của Dương Bách Xuyên kiên định hơn. Bản thân hắn không hề gì, nhưng sau lưng còn có mấy trăm đệ tử Vân Môn, nếu thật sự có một ngày chuyện ba đại yêu quái của khu vực cấm phía Nam rời đi bị truyền ra ngoài, kẻ thù tìm đến cửa, có đại trận ở đó thì chính là một đường lui.

Ngay lúc Dương Bách Xuyên lo âu suy nghĩ những thứ linh tinh này, một tiếng nói lạnh lùng vang lên: “Xuất trình đường dẫn mạo hiểm của ngươi.”

Dương Bách Xuyên sửng sốt, cái đệch mẹ nó, này còn cần chứng minh thư?

Hắn chưa từng đăng ký ở điện Mạo Hiểm. Trong dư quang thấy lệnh bài trên tay một người phía sau, bên trên viết bốn chữ vương thành Mạo Hiểm, trong lòng chợt hiện lên lệnh bài Trịnh Bân Bân cho hắn. Lệnh bài kia rõ ràng cao cấp hơn cái người phía sau cầm, cũng không biết có tác dụng không, lấy ra trước rồi nói sau.

Hắn thầm thấy may mắn, cũng may đặt trong nhẫn trữ vật.

Lúc lật tay đã lấy ra lệnh bài Trịnh Bân Bân cho hắn, đưa binh tướng canh gác xem.

Ngay sau đó đã khiến Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười.

Binh tướng canh gác vừa thấy lệnh bài màu tím bên trên viết ba chữ Vua Mạo Hiểm, sắc mặt lập tức thay đổi, quỳ rạp dưới đất, lớn tiếng nói: “Bái kiến đại nhân, thuộc hạ đã mạo phạm rồi.”

Trong lòng Dương Bách Xuyên vui vẻ, thầm nói: “Lệnh bài Trịnh Bân Bân cho dùng tốt thật.”

Dương Bách Xuyên không biết lệnh bài mà Trịnh Bân Bân tặng mình có cấp bậc gì, nhưng thấy binh tướng canh gác đều quỳ xuống, hắn nghĩ nhất định là cấp bậc ở điện Mạo Hiểm khá cao.

Có lệnh bài nên hắn vào thành rất thuận lợi, binh tướng canh gác không nói thêm gì.

Nhưng Dương Bách Xuyên nghe trộm được có người nói lệnh bài cao cấp nhất điện Mạo Hiểm là Mạo Hiểm Lệnh màu tím, chỉ túc lão của điện Mạo Hiểm mới có. Hắn nghĩ sau khi Trịnh Bân Bân thành vua Mạo Hiểm cũng coi như là hoàng tộc chính thống, không có gì kỳ lạ.

Dù sao đây cũng là chuyện tốt, khi nào gặp Trịnh Bân Bân hắn sẽ cảm ơn nàng ta.

Sau khi hỏi thăm vị trí của điện Mạo Hiểm, Dương Bách Xuyên đến thẳng đó. Hiện giờ hắn là con rối vô diện, dù sao cũng chẳng có ai quen biết hắn, hắn có thể nghênh ngang đi tìm Trịnh Bân Bân.

Điện Mạo Hiểm nằm ở trung tâm vương thành Mạo Hiểm, là thành trong thành, có thể hiểu là vị trí hoàng cung.

Khi Dương Bách Xuyên tới nơi, hắn thật sự chấn động. Cung điện lầu các không thấy điểm cuối, có vẻ như chiếm diện tích mười mấy dặm. Nhưng không phải nơi nào cũng được đi vào. Dương Bách Xuyên có Mạo Hiểm Lệnh, chắc là có thể tới điện Mạo Hiểm và những nơi khác. Nhưng hắn không định đi. Dù sao Trịnh Bân Bân đã nói điện Mạo Hiểm có mười vị túc lão đều sở hữu tu vi cao thâm, lại thêm kẻ thù Viên Nhật Tân, hắn chưa chuẩn bị sẵn sàng đi mạo hiểm.

Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn. Dương Bách Xuyên định tìm người hỏi nơi ở của Trịnh Bân Bân. Trong tay hắn có lệnh bài, hẳn là có thể nhờ người ta dẫn mình đi tìm Trịnh Bân Bân.

Dương Bách Xuyên đi tới cửa đại sảnh Mạo Hiểm, nhìn đại sảnh Mạo Hiểm nguy nga khí thế, chỉ riêng lính canh gác đã có hơn hai mươi người. Hắn nhìn không khí uy nghiêm, người ra kẻ vào đại sảnh Mạo Hiểm nối liền không dứt. Khách phiêu lưu tới đây đều nhận nhiệm vụ hoặc là giao nộp nhiệm vụ.

Trịnh Bân Bân từng nói với hắn đại sảnh Mạo Hiểm cung cấp các loại nhiệm vụ, đều là tìm kiếm thiên tài địa bảo. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, khách phiêu lưu sẽ nhận được thù lao tương ứng hoặc là đổi lấy thứ mình cần. Cả điện Mạo Hiểm là một tổ chức vận hành khổng lồ, không có gì là điện Mạo Hiểm không thể giao dịch.


Cũng có thể phát nhiệm vụ ở điện Mạo Hiểm, đương nhiên chỉ cần ngươi có khả năng chi trả linh thạch hoặc vật phẩm cùng cấp bậc là được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK