“Vù vù…”
Một cơn gió cực mạnh ập tới, kéo theo đó là tiếng không khí bị xé rách như nói lên rằng lực lượng to lớn đang tới.
Quan trọng nhất là không chỉ một hai bộ yêu thú bạch cốt tấn công họ, mà là nguyên bầy cùng lao tới, có con thì vung cái đuôi dài, có con lại giơ bộ vuốt sắc bén, chỉ trong nháy mắt, sát khí đã phủ khắp trời.
Cảnh tượng này khiến cả Dương Bách Xuyên lẫn Phong Tiên phải biến sắc...
"Cẩm Tú Sơn Hà, lên!"
Phong Tiên là người đầu tiên phản công, nàng cao giọng quát một câu câu có vẻ rất chi là hoa mỹ và đây cũng là lần đầu tiên Dương Bách Xuyên được nhìn thấy phép thần thông của Phong Tiên.
Sau khi Phong Tiên quát khẽ một câu, cây kim sau người nàng bỗng tỏa ra ánh hào quang vàng rực cực kỳ chói mắt, thế rồi một thành hai, hai thành bốn, bốn thành tám, tám thành mười sáu... cứ thế lặp đi lặp lại vô số lần, cho tới khi biến thành hàng triệu cây kim.
Thế rồi, biển kim óng ánh sắc vàng nhẹ nhàng đong đưa, giây phút chúng bay xuyên qua người vô vàn yêu thú bạch cốt trông chẳng khác nào kim thêu đang dệt lên một bức tranh cẩm tú sơn hà vậy.
Thật sự rất giống với khẩu quyết mà nàng thốt ra lúc nãy.
"Ầm ầm ầm..."
Vô vàn tiếng nổ rung trời vang lên.
Lúc này, ánh vàng rực rỡ đã bao phủ mỗi một bộ yêu thú bạch cốt, thoạt nhìn xinh đẹp lạ thường.
Nhưng Dương Bách Xuyên biết nó cũng rất nguy hiểm.
Chỉ trong chớp mắt, yêu thú bạch cốt bủa vây quanh họ lập tức sụp đổ, xương cốt rơi lả tả.
Không một từ ngữ nào có thể miêu tả được cảm xúc chấn động trong lòng Dương Bách Xuyên lúc này.
"Đây là thực lực thật sự của tiên gia ư?" Họ Dương nào đó nhủ thầm.
Lần đầu tiên, hắn tận mắt nhìn thấy cư dân của Tiên Giới thi triển pháp thuật tiên gia, uy lực quá đỗi hùng mạnh, không hề có chuyện chỉ để trưng cho đẹp.
Hắn thầm hâm mộ trong lòng, đồng thời ra sức ảo tưởng ngày nào đó bản thân sẽ phi thăng thành tiên, tu luyện pháp thuật của tiên gia.
Sau vài giây tạm dừng, cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng ra tay. Lần này, sau khi chuyển vận sức mạnh từ Cội Nguồn Của Nước trong người vào kiếm Đồ Long, kiếm khí quanh thân kiếm bỗng chuyển sang màu xanh thăm, đồng thời tỏa ánh hào quang vạn trượng.
Hắn vung kiếm, kiếm khí lập tức trải dài cả vạn trượng.
"Ầm ầm..."
Tuy không phát động được khí thế hùng hồn như Phong Tiên, nhưng uy lực cũng rất bất phàm, vì Cội Nguồn Của Nước trong người hắn cũng chẳng phải thứ sức mạnh tầm thường, thể theo lời ông già thì thậm chí, sức mạnh từ Cội Nguồn Của Nước còn vượt xa cả tiên lực nữa kìa.
Tiếc thay hiện tại hắn là Tu Chân giả, thế nên không thể phát huy tối đa sức mạnh từ Cội Nguồn Của Nước được. Nhưng chỉ cần cho hắn thêm thời gian, nhất định hắn có thể sử dụng được một trăm phần trăm sức mạnh đó, đến lúc ấy, hắn tin chắc uy lực từ đòn tấn công của mình sẽ không hề thua kém Phong Tiên của hôm nay.
Sau khi kiếm khí bay ra ngoài, lúc va chạm vào người yêu thú bạch cốt đã tạo nên thứ âm thanh trầm đục vô cùng, tuy không mãnh liệt được như Phong Tiên, càng không thể trực tiếp phá hủy bạch cốt, nhưng lại khiến chúng bị đóng băng, không cử động được dù chỉ một li.
Kế đó, một tiếng "rắc" vang lên, từng bộ yêu thú bạch cốt bị đóng thành băng bỗng vỡ thành từng khối, dù không vỡ vụn nhưng cũng đủ khiến chúng phải tan rã.
Cuối cùng ngã thành một vòng, cùng chung số phận với đám lúc trước.
Kỳ thật, Dương Bách Xuyên rất hài lòng với cảnh tượng này, vì nhìn chung chiêu thức của hắn và Phong Tiên có vẻ bất thân thắng bại.
"Chíp."
Lúc này, tiểu Phượng Hoàng cũng đã tìm được thời cơ, sau một tiếng hót vang trời, nhân lúc Dương Bách Xuyên và Phong Tiên bùng nổ sức mạnh, cả người nàng ấy chợt bốc lên ngọn lửa hừng hực, lao thẳng ra khỏi vòng vây, bay tới một nơi cách đó tầm ba mươi trượng.
"Khè..."
Bấy giờ, Dương Bách Xuyên chợt nghe được một tiếng rít the thé, đồng thời cũng nhìn thấy tại nơi mà tiểu Phượng Hoàng đang bay tới chợt xuất hiện một con rắn lục nhỏ dài khoảng ba thước, nó hé miệng thè cái lưỡi chẻ đôi, phun một luồng khí xanh về phía tiểu Phượng Hoàng.
“San Hồng cẩn thận.” Mặt mày Dương Bách Xuyên biến sắc. Hắn biết lai lịch của con rắn lục dài ba thước này, nếu hắn đoán không sai thì nó chính là rắn lục cái của Xa Thi thần, chuyên thao túng bạch cốt và xác yêu thú.
Không ngờ tiểu Phượng Hoàng lại tìm ra được chỗ rắn lục ẩn náu.
Có điều đó là hậu duệ của Xa Thi thần nổi tiếng lẫy lừng đó, vậy nên dù chỉ là hậu duệ thì Dương Bách Xuyên cũng biết chắc chắn không phải hạng vừa.
Huống hồ chi trước mắt mới chỉ xuất hiện một con rắn lục cái, còn con rắn lục đực vẫn không biết đang núp ở xó nào.
Rắn lục cái có khả năng thao túng yêu thú bạch cốt và xác chết, còn rắn lục đực lại biết điều khiển vật âm linh, thế nên trong mắt Dương Bách Xuyên, rắn lục đực mới là đối thủ khó giải quyết nhất.
Thế nên trước lúc lớn tiếng nhắc nhở tiểu Phượng Hoàng, hắn đã bật người lao tới vì sợ rắn lục đực sẽ bất ngờ xuất hiện đánh lén tiểu Phượng Hoàng.
Hắn điều động chân nguyên chảy vào kiếm Đồ Long trong tay, đồng thời thúc giục Cội Nguồn Của Nước, kiếm khí tức khắc biến thành một dòng chảy xanh ánh bạc, chớp mắt một cái, Dương Bách Xuyên đã xuất hiện ngay phía sau tiểu Phượng Hoàng.
Đúng lúc này, làn sương màu xanh mà rắn lục phun về phía tiểu Phượng Hoàng lại bay ngược về, phủ lấy con rắn kia.
Dù không phát ra bất cứ âm thanh nào, nhưng ngay giờ phút này, mặt mày Dương Bách Xuyên lại trắng bệch như tờ giấy.
Vì hắn đã nhìn thấy từ trong luồng khí xanh đó có một cái đầu rắn cực to thò ra ngoài.
Rắn đực hiện thân.
Kỳ dị hơn nữa là con rắn đực này lại xuất hiện từ luồng khí xanh bay ra từ miệng con rắn lục cái.