Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy rất vô tình nhưng cũng không có cách nào, đến thành Y Đạo mở y quán, ai chẳng vì kiếm linh thạch tích lũy tài nguyên tu luyện, vô duyên vô cớ, y sư sẽ không đi khám bệnh.

Lúc này, có người nhỏ giọng bàn tán: “Vị y sư này có hơi vô tình rồi nhỉ…?”

“Nhỏ tiếng chút, cả thành Y Đạo này cũng không có mấy y sư ngũ phẩm, cẩn thận đắc tội, lần sau cần cầu tới Lâm y sư, ông ta lại thấy chết không cứu.” Có người vội vàng nhắc nhở.

Lập tức có người nói theo: “Đúng thế, nếu như tới thành Y Đạo cầu cứu, có lẽ còn thử được vận may, nhưng ra ngoài khám bệnh, hơn một vạn dặm, xa như vậy, là ai thì cũng sẽ không mạo hiểm.”

“Đúng vậy, quan trọng là tiểu cô nương này còn không có đủ linh thạch…”

Những người xem náo nhiệt xung quanh đều nhỏ giọng bàn tán.

Lúc này, Dương Bách Xuyên lại nghe được giọng nói bất lực cầu cứu vừa rồi: “Y sư, cầu xin ngài phát lòng từ bi, xin thương xót cứu lấy bạn của ta, van xin ngài, tất cả những gì ta nói đều là sự thật, sau khi cứu được người, một người bạn khác của ta sẽ dâng gấp đôi tiền khám chữa bệnh cho ngài, ta có thể thề với thiên đạo…”

“Nói nhiều cũng vô ích, bản y sư chỉ nhận linh thạch, không có linh thạch thì đừng nhắc tới những thứ khác, ngươi vẫn nên đi đi thôi…”

Ngay khi y sư đang từ chối vị cô nương kia một cách tuyệt tình, trong đám đông có giọng nói vang lên: “Chao ôi, Lâm y sư, không phải chỉ là linh thạch thôi sao, ta trả hộ vị cô nương này…”

“Hóa ra là Hạng thiếu của Thiên Kiếm Sơn, nếu như Hạng thiếu trả hộ linh thạch cho cô nương này, lão phu đương nhiên bằng lòng chẩn bệnh.” Lâm y sư nói với vẻ nịnh nọt.

Lúc này, có người bàn tán: “Lời này còn mang theo ý khác, vị cô nương kia gặp phải tên đại thiếu phóng túng của Thiên Kiếm Sơn, sợ là…”

“Thiên Kiếm Sơn? Có phải là thánh địa Thiên Kiếm Sơn không?” Một người khác nhỏ giọng hỏi.

“Nói thừa, Tu Chân Giới này còn có Thiên Kiếm Sơn thứ hai sao?” Người kia đáp.

Đối phương lại nói nhỏ: “Nghe ý của huynh đài, lẽ nào Hạng thiếu còn ăn được cô nương này chắc?”

“Huynh đệ là người từ bên ngoài tới đây đúng không?”

“Chính xác, hôm nay mới tới thành Y Đạo tiếng tăm lừng lẫy, mong huynh đệ chỉ giáo để ta đây được mở mang kiến thức?”

“Thật ra cũng không có gì, Hạng thiếu này tên là Hạng Tuyền, hắn ta là cháu trai của một vị trưởng lão của Thiên Kiếm Sơn, chuyên quản lý việc làm ăn của y quán Thiên Kiếm Sơn tại thành Y Đạo, bối cảnh thâm hậu, thực lực tu vi cũng thuộc hàng đầu, tu vi đã đạt tới Phi Thăng cảnh sơ kỳ.

Hạng Tuyền có một sở thích là háo sắc, vô duyên vô cớ nhảy ra, tám phần là nhìn trúng vị tiểu cô nương kia, cả thành Y Đạo này ai mà không biết nữ tử rơi vào trong tay vị ác thiếu này, mấy người có thể sống sót? Tất cả đều bị hắn chơi chết.”

“Ra là thế, có vẻ vị cô nương kia gặp nạn rồi, đụng phải tên ác thiếu như vậy coi như xong…”

Hai người qua đường nhỏ giọng nói chuyện, nhưng bát quái cũng rất náo nhiệt.

Lúc này, vị tiểu cô nương kia còn tưởng là gặp được người tốt, nàng vội vàng cảm ơn: “Đa tạ vị công tử đã ra tay cứu giúp, tiểu nữ nhất định sẽ dâng gấp đôi linh thạch, cảm…”

“Ôi…Cảm ơn thì không cần, ta còn chưa nói xong, bản thiếu không thiếu linh thạch, nhưn thứ duy nhất ta thiếu chính là cô nương xinh đẹp như ngươi. Chỉ cần theo bản thiếu một ngày, ta lập tức đưa linh thạch để Lâm y sư theo ngươi ra ngoài cứu người, thế nào? Haha…”

Hoàng Tuyền cười gian trá, kẻ ngu cũng biết hắn ta có ý gì.

Vị cô nương kia lên tiếng: “…Ta nghĩ cách khác, đa tạ ý tốt của ngươi.”

“Đứng lại cho bản thiếu…”

“Giữa ban ngày ban mặt, người còn định đánh người ở thành Y Đạo chắc?”

Cả người Dương Bách Xuyên phát run, hắn vừa kích động vừa căm phẫn.

Lúc này, cuối cùng hắn cũng nghe rõ giọng nói của nữ tử kia.

Là người quen cũ.

Hơn nữa còn là đồng hương ở Trái Đất – Viên ngọc quý của nhà họ Hồ ở Đông Bắc – Hồ Tiên Nhi.

Năm đó, bọn họ và Chiêm Khánh Nhân, Tiểu Hòa Thượng, Mai Thi Dĩnh cùng nhau lang thang ở bí cảnh Trường Bạch, sau đó Hồ Tiên Nhi cũng tiến vào Sơn Hải Giới, rồi vào Vân Môn, nhưng Dương Bách Xuyên biết Hồ Tiên Nhi vẫn luôn tìm Chiêm Khánh Nhân.

Chớp mắt đã qua mấy trăm năm, không ngờ Hồ Tiên Nhi cũng đã tới Tu Chân Giới.

Đáng giận là, hôm nay Hồ Tiên Nhi lại bị người ta làm trò đùa giỡn như vậy.

Hạng Tuyền nghiêng mình chặn đường, khí thế toàn thân phóng ra uy áp khóa chặt người nàng, khiến Hồ Tiên Nhi chỉ có tu vi Độ Kiếp sơ kỳ không thể nhúc nhích.

“Haha, tiểu mỹ nữ, ở đây đúng là thành Đạo, nhưng mà…bản thiếu là cháu trai của trưởng lão Thiên Kiếm Sơn, nơi này ngoại trừ hoàng đế Hiên Viên, bản thiếu đây chẳng sợ ai, hơn nữa…Quy tắc của thành Y Đạo chỉ không cho giết người, bản thiếu cũng sẽ không giết nàng, chỉ muốn mang nàng về yêu thương mà thôi, hahaha…Tiểu mỹ nữa, nàng ngoan ngoãn đi cùng bản thiếu đi…”

Vừa nói, Hạng Tuyền vừa đưa tay vuốt ve gương mặt của Hồ Tiên Nhi.

Đúng vào lúc này, xung quanh nổi lên một cơn gió lớn, giọng nói lạnh như băng vang lên: “Dám chạm vào nàng ấy, ta diệt cả nhà ngươi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK