“Sư phụ, người không nói được lời tốt nào hả?” Dương Bách Xuyên trợn trắng mắt nói.
Đồng thời nâng tay phải lên, hét lên một tiếng: “Trích Tinh Thủ.”
Một kích Thông Tí Viên Hầu thần thông trực tiếp lao về phía con rối đen, đồng thời di chuyển chân, mượn ưu thế tốc độ lắc mình, quay xung quanh tế đàn, đến gần con rối trắng, không chút do dự chém ra một kiếm.
“Leng keng ~”
Lúc này ưu thế tốc độ của hắn được bày ra hoàn chỉnh, dưới tốc độ của Thiểm Điện Bộ, con rối trắng chưa kịp ra ngoài đã bị một kiếm bổ lên đầu.
Nhưng điều làm Dương Bách Xuyên kinh ngạc là, kiếm Đồ Long là pháp khí cấp bậc vượt qua Linh Khí. Mặc dù hắn chỉ có thể phát huy được ba phần sức mạnh nhưng uy lực cũng lớn hơn Linh Khí cực phẩm rất nhiều, một kiếm chém lên đầu con rối trắng chỉ phát ra âm thanh va chạm của sắt thép.
Trên đầu con rối trắng xuất hiện một dấu vết nhàn nhạt, lông tóc không hao tổn gì.
Nhưng chỉ một giây tạm dừng này, con rối trắng đã nhanh chóng lấy lại phản ứng , không sử dụng trường thương lấp lánh ánh sáng bạc, trực tiếp nâng tay trái, một chưởng đánh vào trên ngực của Dương Bách Xuyên,
Một chưởng này của con rối trắng rất nhanh, nhanh đến mức Dương Bách Xuyên không thấy rõ nó ra tay như thế nào, giây tiếp theo đã trúng chiêu.
Cũng không trách được, chỉ trách chính hắn phân tâm.
“Bịch ~”
“Phụt ~”
Dương Bách Xuyên chỉ cảm thấy ngực như bị một cái búa tạ đập lên, phun máu, thân thể bị đánh ngược ra ngoài.
Đúng lúc này, một cảnh tượng làm lông tơ của Dương Bách Xuyên dựng đứng xuất hiện.
Khoảnh khắc thân thể của hắn bay ngược ra ngoài, tay phải của con rối trắng cầm trường thương đâm thẳng vào ngực hắn.
Đây chưa phải nguy hiểm nhất, nguy hiểm hơn là không biết từ lúc nào con rối đen cũng xuất hiện ở phía sau, cũng đâm ra một thương ở phía sau lưng hắn.
Trước sau giáp kích.
Thực sự ~
Lúc này hai con rối không phải bày ra thực lực cường đại, mà là thủ đoạn chiến đấu vô cùng phong phú.
Từ con rối trắng chém ra một quyền, tiếp theo đâm thương, liền mạch lưu loát.
Hơn nữa con rối đen xuất hiện phong tỏa đường lui, một trắng một đen phối hợp chiến thuật hoàn mỹ.
Thực sự là lão tướng chinh chiến lâu đời trên sa trường, cũng không biết lão quái vật nào đã luyện chế hai con rối này, lại có thể tạo ra kinh nghiệm chiến đấu biến thái như vậy.
Lúc này trong miệng của Dương Bách Xuyên cỏn chảy máu, mắt trừng to, trong lòng chua xót: “CMN, lão tử phải chết trong tay hai con rối này ư.”
“Đồ ngu, còn thất thần làm gì? Chờ chết hả? Trốn vào hồ Càn Khôn.”
Lúc này tiếng gầm hận sắt không thành thép của Vân Thiên Tà vang lên.
Dương Bách Xuyên vừa nghe như tỉnh mộng, nhanh chóng mở ra hồ Càn Khôn, trốn vào trong.
Hắn quên mất sau lần trước không gian hồ Càn Khôn có được sinh cơ, thân thể của hắn có thể đi vào đó. Chủ yếu là chưa từng sử dụng, hơn nữa kinh hách quên mất chuyện này, sư phụ mở miệng nhắc nhở mới vội vàng trốn vào hồ Càn Khôn.
“Phụt!”
“A!”
Nhưng ở khoảnh khắc cuối cùng, họ Dương nào đó chỉ cảm thấy trên mông tê rần, không nhịn được kêu thảm thiết. Giây phút thân thể đi vào trong hồ Càn Khôn đã bị con rối đen đâm trúng.
“Đau quá… Ai, CMN, mông của ta ~”
Dương Bách Xuyên hung hăng ngã dập mặt xuống mặt đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Mặc dù trên mông bị đâm trúng một thương, nhưng cũng may bảo vệ được mạng nhỏ.
Nếu chậm một giây, không phải trên mông bị con rối đen đâm trúng một thương, mà là bị một thương của con rối trắng đâm thủng ngực.
Cũng may không nguy hiểm đến tính mạnh, sử dụng một giọt nước Sinh Mệnh nuốt xuống, động máu trên mông nhanh chóng được chữa trị.
Nhe răng nhếch miệng, Dương Bách Xuyên thả linh thức thăm dò bên ngoài.
Mặc dù bên ngoài đại điện không sử dụng được linh thức, nhưng ở trong hồ Càn Khôn hắn có thể cảm giác được tình huống bên ngoài.
Trong linh thức, Hồ Càn Khôn hóa thành một bình hồ lô, đứng lẻ loi trên tế đàn, con rối đen trắng có chút ngây người, nếu bọn họ có ý thức tự hỏi, chắc chắn sẽ phát hiện hồ Càn Khôn trên mặt đất có vấn đề.