Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dùng ý nghĩ điều khiển linh khí, hay nói chính xác hơn là điều khiển vảy rồng chiến đấu, lúc này cảm giác của Dương Bách Xuyên chỉ có một chữ: sướng!

Ý nghĩ đến đâu, vảy rồng đến đó.

Lúc trước Thiên Tuyệt ra lệnh cho ba võ cổ giả Tiên Thiên tầng năm đối phó với Dương Bách Xuyên, anh chỉ cần dùng ý nghĩ điều khiển vảy rồng là có thể làm cho ba cao thủ Tiên Thiên tầng năm bị thương nặng.

Thật ra anh hoàn toàn có thể giết chết ba người họ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng anh không làm thế.

Sư phụ Vân Thiên Tà từng nhắc nhở anh giết chóc quá nhiều kiểu gì cũng ảnh hưởng tới tâm cảnh sau này.

Vả lại nơi này là Võ Đang, nói cho cùng thì anh đến Võ Đang để tìm đồng minh, tuy Thiên Tuyệt sỉ nhục anh nhưng cũng không phải thù sâu oán nặng.

Ba Tiên Thiên tầng năm cũng chỉ nghe lệnh Thiên Tuyệt, không có thù hận gì.

Vì thế Dương Bách Xuyên chỉ điều khiển vảy rồng đâm vào đôi chân của ba người bọn họ chứ không lấy mạng.

Dù vậy vẫn khiến ba cao thủ Tiên Thiên tầng năm sợ vỡ mật, ai nấy đều ngã sõng soài trên đất với vẻ mặt hoảng sợ.

Thậm chí ba người họ còn không nhìn thấy Dương Bách Xuyên dùng ám khí gì làm mình bị thương, chỉ thấy trong cơ thể anh lóe lên một tia sáng vàng, sau đó chân mình đau nhói, ngã lăn ra đất.

Sau khi Dương Bách Xuyên lạnh lùng nói với Thiên Tuyệt câu "ông mà nhúc nhích thì tôi sẽ cho đầu ông dọn nhà", ba võ cổ giả Tiên Thiên này mới nhìn rõ ám khí trong tay anh là một thứ giống vảy rồng.

Ngoại trừ Thiên Tuyệt, những cao thủ hàng đầu khác của Võ Đang đều khuất phục trước Dương Bách Xuyên, các đệ tử Võ Đang có mặt ở đây đều cực kỳ chấn động.

Mọi người đều đoán già đoán non sao Dương Bách Xuyên có thể làm được điều này.

Rõ ràng là anh cách Thiên Tuyệt năm sáu mét, tại sao tia sáng phát ra trên người anh có thể đả thương người khác?

Đầu tiên xử ba cao thủ Tiên Thiên tầng năm, tiếp đó chặt đứt một cánh tay của Thiên Tuyệt, cuối cùng kề ám khí màu vàng lấp lánh vào cổ Thiên Tuyệt, đâm chảy máu.

Đó là ám khí gì vậy?

Giờ phút này trong lòng mọi người tràn đầy suy đoán và cảm xúc kinh hãi.

Ở đây chỉ có hai người lộ vẻ mặt kỳ lạ, tái mét mặt mày nhìn Dương Bách Xuyên.

Tất nhiên hai người này là đương sự Thiên Tuyệt và Minh Tuyệt.

Ám khí kỳ lạ của Dương Bách Xuyên khiến bọn họ nghĩ tới một từ: thần binh.

Trong bí điển của Võ Đang ghi rằng trên thế gian có thần binh có thể giết địch ở khoảng cách xa ngàn dặm, là vũ khí võ cổ giả mơ ước.

Tiếc là bọn họ chưa từng thấy vũ khí bậc này.

Minh Tuyệt nhìn Dương Bách Xuyên, sắc mặt tái mét. Ông ta nghĩ vừa rồi Dương Bách Xuyên và Thiên Tuyệt đánh nhau, mình không hỗ trợ Dương Bách Xuyên mà lựa chọn khoanh tay đứng nhìn.

Thật ra lúc đó Minh Tuyệt muốn xem Dương Bách Xuyên có thủ đoạn gì và thực lực ra sao, cho nên khi Dương Bách Xuyên và Thiên Tuyệt giao đấu, ông ta không giúp đỡ.

Lúc này Dương Bách Xuyên chuyển bại thành thắng, tình thế xoay chuyển một cách thần kỳ, ý nghĩ đầu tiên trong đầu Minh Tuyệt là mình đã đắc tội Dương Bách Xuyên, liệu anh có tính sổ hay không.

Thiên Tuyệt bị Dương Bách Xuyên gí vảy rồng vào cổ còn thê thảm hơn Minh Tuyệt, bóng tối chết chóc bao phủ lên đỉnh đầu.

Ông ta chưa bao giờ cảm thấy mình cách cái chết gần đến vậy.

Ông ta nghĩ nát ốc cũng không hiểu nổi sao Dương Bách Xuyên lại có thần binh.

Trán đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt, Thiên Tuyệt nói: "Thần... thần binh?"

Dương Bách Xuyên híp mắt hừ lạnh, muốn nói "đồ nhà quê, đây là linh khí vảy rồng hàng thật giá thật đó, thần binh gì chứ". Đương nhiên anh cũng biết thần binh có thể là tên gọi võ cổ giả đặt cho linh khí, giống như cùng một cảnh giới nhưng võ cổ giả gọi là Tiên Thiên, còn người tu chân gọi là Trúc Cơ.

Dương Bách Xuyên cúi nhìn Thiên Tuyệt: "Tôi giết ông như giết chó!"

Mặt Thiên Tuyệt nóng bừng. Đây là câu ông ta mắng Dương Bách Xuyên lúc trước, bây giờ người ta đáp trả lại mình.

Thật sự là trong lòng ngổn ngang cảm xúc.

Rốt cuộc là ai giết người như giết chó, nhìn phát biết liền.

Sắc mặt Thiên Tuyệt vàng như nến. Thời khắc tử vong đến, ông ta sợ hãi. Tiên Thiên tầng sáu có bản lĩnh cỡ nào cũng sợ chết thôi.

"Có phải ông nên nói gì với tôi không?" Dương Bách Xuyên nhắc lại câu này. Đây là màn vả mặt điển hình, hơn nữa còn cực kỳ cố chấp.

Lúc trước anh đây hỏi ông, lão già nhà ông cười ha hả đầy khinh thường.

Bây giờ tôi cmn hỏi ông một lần nữa, để xem ông có cười nổi không.

Xung quanh lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều nhìn Dương Bách Xuyên đang cúi nhìn Thiên Tuyệt - cao thủ số một của Võ Đang.

Nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, phe Minh Tuyệt vô cùng hả hê.

Còn phe Thiên Tuyệt thì sa sầm sắc mặt, hận không thể lao tới liều mạng với Dương Bách Xuyên.

Nhưng bọn họ có dám không?

Tất nhiên là không dám.

Lúc này Thiên Tuyệt đang đấu tranh tâm lý. Ông ta muốn phản kháng, nhưng hậu quả sẽ là Dương Bách Xuyên cho đầu ông ta dọn nhà. Cuối cùng ông ta khuất phục, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Thiên Tuyệt không nên sỉ nhục sư tổ, xin sư tổ tha mạng."

"Ông đang nói chuyện với vợ bé đấy à? Lí nhí như muỗi kêu, nói cho ai nghe thế?" Dương Bách Xuyên cười híp mắt nhìn Thiên Tuyệt.

Phòng tuyến trong lòng đã sụp đổ, Thiên Tuyệt bất chấp tất cả, nói thật to: "Thiên Tuyệt không nên sỉ nhục sư tổ, xin sư tổ tha mạng."

Thiên Tuyệt dùng sức mạnh chân nguyên nói ra câu này. Câu nói này vang vọng khắp phái, tất cả đệ tử Võ Đang đều nghe thấy.

Bao gồm cả đệ tử gõ chuông của Võ Đang.

Thật ra cả Võ Đang có hơn năm trăm người. Ngoại trừ tám chín chục võ cổ giả Dương Bách Xuyên gặp ở sơn môn, còn có những đệ tử tu vi thấp tới sau, ví dụ như đệ tử Minh Kình kỳ.

Toàn bộ Võ Đang vận hành không thể tách rời nhu cầu ăn mặc ở, tất nhiên võ cổ giả cấp bậc Tiên Thiên cần có người hầu hạ những phương diện này, mà các đệ tử có cảnh giới yếu kia chính là người hầu hạ bọn họ.

Lúc này mọi người đều nghe thấy lời nhận lỗi của Thiên Tuyệt.

Người nào người nấy đều trợn tròn mắt.

Đường đường là cao thủ số một Võ Đang, vậy mà lại cầu xin tha mạng.

Các đệ tử bình thường của Võ Đang cực kỳ sốc.

Nhưng bọn họ không quan tâm cho lắm, có lẽ cả đời này bọn họ không có tư cách can dự vào chuyện giữa các cao thủ.

Rốt cuộc Dương Bách Xuyên cũng hài lòng. Anh không chỉ khiển trách Thiên Tuyệt, bắt ông ta nhận lỗi trước mặt mọi người, mà còn muốn cho đám đệ tử Võ Đang không phục xem để làm bước đệm cho chuyện tiếp theo.

Nếu đã can dự vào chuyện này thì dứt khoát can dự tới cùng, chọn ra một người thừa kế cho Võ Đang, kéo Võ Đang lên thuyền mình, như vậy mới có lợi cho mình. Sau này Vân Môn và Võ Đang sẽ thường xuyên qua lại.

Đồng minh đầu tiên mà anh chọn đâu thể rời rạc mất đoàn kết đúng không?

Dương Bách Xuyên nhìn Thiên Tuyệt, thấp giọng nói: "Thiên Tuyệt lão đạo, ông có phục không?"

Thiên Tuyệt rất muốn văng tục mắng Dương Bách Xuyên "mẹ kiếp, cậu gác đao lên cổ tôi hỏi tôi có phục không, tôi có thể nói gì được".

"Đệ tử phục." Thiên Tuyệt nói nhỏ.

"Ừm, phục là tốt rồi, tôi chuyên trị các thể loại không phục. Hôm nay tôi nể mặt Tư Không Nguyên, tha cho ông một mạng. Nhưng ông hãy nhớ kỹ cho tôi, nếu ông còn gây sự nữa, thì tôi có thể giết ông một trăm lần không lặp lại." Giọng Dương Bách Xuyên lạnh lẽo như băng tuyết mùa đông, khiến Thiên Tuyệt rùng mình ớn lạnh.

Ông ta nhìn thấy sát ý trong mắt đối phương, ý tưởng cuối cùng trong đầu hoàn toàn tắt ngúm.

Trong lúc nói chuyện, Dương Bách Xuyên niệm trong đầu thu vảy rồng về cơ thể.

Thần kinh căng như dây đàn chợt thả lỏng, Thiên Tuyệt quỳ phịch xuống đất nói to: ""Đệ tử Võ Đang Thiên Tuyệt tạ ơn sư tổ không giết. Từ nay trở đi, Thiên Tuyệt sẵn lòng nghe sư tổ sai bảo, tôn sư tổ là Thượng Tôn Võ Đang."

Coi như Thiên Tuyệt đã nhìn ra Dương Bách Xuyên từ đầu đến chân đều kỳ lạ, quá cmn thần bí. Vừa rồi trong mắt đối phương không chỉ có sát ý, mà còn có ảo giác sâu như trời sao biển rộng. Ông ta là kẻ lõi đời đã tu luyện Võ đạo tròn một trăm linh tám năm, những gì mắt thấy tai nghe, những kinh nghiệm trong đời hơn xa người thường. Từ cảnh tượng mình nhìn thấy trong mắt Dương Bách Xuyên, Thiên Tuyệt cảm thấy sau này anh chắc chắn sẽ trở thành hạng người yêu nghiệt.

Không nói đâu xa, Côn Luân cũng có một vị trong mắt như chứa trời sao biển rộng.

Côn Luân đứng đầu các tông môn lâu đời không chỉ vì lý lịch thâm hậu, hơn hết là vì có một yêu nghiệt tiềm năng vô hạn.

Mà Dương Bách Xuyên cũng có tiềm năng yêu nghiệt.

Dương Bách Xuyên mỉm cười, anh nghe ra lần này Thiên Tuyệt nói thật lòng, ông ta đã phục thực sự. Anh nhếch môi cười: "Được rồi, đứng lên đi, dù sao tôi và Võ Đang cũng có mối quan hệ sâu xa. Tôi không quan tâm ông có dã tâm hay không, nhưng tôi muốn nhắc nhở ông: trong giới võ cổ giả, kẻ ngông cuồng sẽ bị người ta diệt.

Có rất nhiều người có thể lấy mạng ông. Tu đạo mà quá cố chấp với quyền lực thì cả đời này ông đừng mong đạt tới cảnh giới cao hơn. Nhớ là tu đạo cần chấp niệm, nhưng cũng phải từ bỏ chấp niệm thì ông mới có thể tiến bộ, đi xa hơn trên con đường Võ đạo."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK