Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tiểu tử thúi cúi cùng cũng về rồi." Vân Thiên Tà mắng một tiếng, nhưng trong giọng nói cũng thở phào nhẹ nhõm, lập tức nói: "Yên tâm đừng lo một chút, bình Càn Khôn ắt có biện pháp đối phó."

Quả nhiên theo lời lão đầu nói, bình Càn Khôn lóe sáng nhất thời một cảm giác cực nóng truyền ra từ cánh tay trái, bắt đầu cắn ngược lại Thất Tinh.

Thất Tinh trong tay sau khi luyện hóa thành một thể bảy màu, nhưng Dương Bách Xuyên có thể cảm nhận rõ ràng sức mạnh không gì sánh kịp của Thất Tinh, bắt đầu cắn nuốt sức mạnh của hắn, nhưng so với sức hấp thụ của bình Càn Khôn thì đúng là không đáng nhắc tới.

Sau khi bình Càn Khôn phát huy sức mạnh, cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng cảm nhận sức mạnh của Thất Tinh đã dừng lại, có thể nhận thấy rõ ràng, một sức mạnh thật lớn do bình Càn Khôn cắn nuốt Thất Tinh mà có, từ cánh tay của hắn tiến vào bình Càn Khôn.

"Tiểu tử thúi đừng ngây ra đó nữa, mau vận công pháp bổ sung sức mạnh đã mất đi, sức mạnh của Thất Tinh không đơn giản, con vốn là chủ nhân của bình Càn Khôn, có thể cộng hưởng sức mạnh Thất Tinh, vả lại con cũng không hấp thụ được bao nhiêu."

Dương Bách Xuyên còn đang ngây ngốc, giọng của sư phụ Vân Thiên Tà vang lên trong đầu, Dương Bách Xuyên phản ứng lại, vội vàng vận công pháp hấp thu sức mạnh Thất Tinh, xem như mượn ánh sáng của bình Càn Khôn.

Lúc này hắn cũng không kịp suy nghĩ nhiều, liền bắt đầu hấp thu...

...

Sức mạnh của Thất Tinh bị Bình Càn Khôn cắn nuốt hấp thu được, vượt qua tưởng tượng của Dương Bách Xuyên.

Đúng như lão đầu nói, hắn xem như là cướp chân khí từ tay Bình Càn Khôn, bất quá cũng đúng như lão đầu nói, hắn là chủ nhân của bình Càn Khôn, cũng không tính là cướp đoạt.

Dù sao ở trong cảm nhận của Dương Bách Xuyên, sức mạnh của Thất Tinh bị Bình Càn Khôn cắn nuốt mà ra có thể nói là một lượng lớn, cũng đủ để hắn khôi phục sức mạnh đã mất đi.

Vỏn vẹn nửa canh giờ, Dương Bách Xuyên đã lấp đầy tử phủ hao tổn chân khí, hơn nữa cũng không dừng lại, còn đang tiếp tục hấp thu.

Điều này làm cho Dương Bách Xuyên vô cùng kinh ngạc và vui mừng.

Lần này coi như là trong cái rủi có cái may.

Tâm ma đột ngột bộc phát, không hề báo trươc.

Đối với tâm ma cùng lão đầu mà nói, Dương Bách Xuyên giống như một người ngoài cuộc nhìn thấy, đều nghe thấy rõ ràng.

Nhưng hắn lại không có cách nào.

Bởi vì tâm ma chính là chính hắn, cũng có thể nói là nội tâm của hắn.

Mặc kệ là mặt tối hay là mặt chính nghĩa đều là chính hắn, Dương Bách Xuyên ý thức rất rõ ràng những thứ này.

Thế nhưng sau khi tâm ma bộc phát, hắn triệt để áp chế đi mặt chính nghĩa, ý thức u ám càng lúc càng tăng, ý thức chủ là mặt chính nghĩa như hắn cũng chỉ có thể nhìn.

Hắn cũng biết nếu để mặc mặt đen tối tiếp tục phát triển, tất cả tình cảm của hắn sẽ bị một mặt tối triệt để cắn nuốt, đến lúc đó sẽ thật sự hóa ma.

Tâm ma là một loại ý thức của bản thân, là một sự tồn tại khó giải thích, tất cả tu sĩ đều có tâm ma, đều biết tâm ma tồn tại, thế nhưng không ai có thể nói rõ tâm ma rốt cuộc là gì.

Nhận thức và lý giải của mọi người đối với tâm ma chỉ dừng lại ở tăm tối, tham lam, lệ khí, giết chóc, dừng lại ở tâm ma xuất hiện phải trảm tâm ma...

Nhưng cũng như lão đầu nói, tâm ma cũng là một phần của bản thân và đại đạo, có người từng có ý đồ giữ lại tâm ma, bởi vì tâm ma bộc phát khiến sức mạnh tăng lên, ý đồ giữ lại tâm ma để tu luyện, nhưng cuối cùng vẫn thất bại, không ai có thể khống chế tâm ma.

Bóng tối và công lý là kẻ thù bẩm sinh.

Nhưng mà sau lần bộc phát tâm ma này, Dương Bách Xuyên mơ hồ có một cảm giác, có vẻ như hắn có thể giữ lại tâm ma.

Tất nhiên... Đây chỉ là một loại cảm giác, hắn không dám xác định.

Bất quá trước đó, sau khi tâm ma bộc phát, Dương Bách Xuyên cũng cảm nhận được một loại khoái cảm chưa từng có... Một loại khoái cảm từ trong lòng bộc phát ra, hắn rất thích cái loại khoái cảm không thể nói rõ này.

Cho nên lúc lão đầu lừa tâm ma, hắn vốn có thể triệt để trảm tâm ma, nhưng hắn không làm vậy, chỉ là trấn áp tâm ma sâu trong đáy lòng, Dương Bách Xuyên có cảm giác, một ngày nào đó tâm ma sẽ có tác dụng lớn, tuy rằng làm như vậy rất nguy hiểm, nhưng hắn nguyện ý thử một lần.

Dù sao con đường tu chân chính là đang không ngừng mạo hiểm, hắn đi trên con đường này, thật ra là đang không ngừng trải qua sinh tử.

Cho nên hắn giữ tâm ma lại.

Lại nói tiếp, đúng thật là thiệt thòi cho sư phụ rồi, nếu không hắn sẽ bị tâm ma từ từ cắn nuốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK