Ma khí vờn quanh ánh sáng vàng, nhìn vô cùng tà khí, đột nhiên hắn gầm lên: “Bát Hoang Quy Nhất, Kim Cương Chí Tôn, Trường Sinh Chí Tôn Vấn Đạo, Thành Đại, Đại Đạo…”
Một tay tung ra kiếm khí Hắc Liên, một tay thi triển hai đại thần thông trong , đánh thẳng về phía đám người xung quanh, khí thế siêu phàm, thiên địa biến sắc.
Phù văn màu vàng, ma khí màu đen, thần hồn cường đại, chân khí sau khi áp súc, tất cả được tụ lại trong lòng bàn tay.
Bộc phát sức mạnh, phù văn trên chuông Đông Hoàng chuyển động, mở ra tầng phòng ngự, cánh cửa U Đô xoay tròn mở ra, hấp thu pháp lực của các đòn tấn công bay đến.
“Ầm ầm ầm…”
Sau khi Dương Bách Xuyên ra tay, cả đại địa đều chấn động, phát ra âm thanh đinh tai nhức óc, cát vàng bụi đất bay mù mịt, từng tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Dương Bách Xuyên điên cuồng tấn công, tạo thành tổn thương không nhỏ với đám người kia.
Ở phía xa, sắc mặt Minh Nguyệt tiên tử rất xấu, nàng ta không ngờ Dương Bách Xuyên sẽ mạnh như vậy, lúc này người dẫn đầu thánh địa Vạn Linh lên tiếng: “Các vị, thủ đoạn thực lực của Dương Bách Xuyên đã vượt xa Độ Kiếp đại viên mãn, tấn công như vậy không hiệu quả, còn cần phải kết trận, không biết các vị nghĩ thế nào?”
Ở trong mắt các đệ tử thánh địa, thực lực của Dương Bách Xuyên cũng rất mạnh, mặc dù năm nhà bọn họ chiếm ưu thế về số lượng, nhưng theo tính huống hiện tại, sớm hay muộn gần 500 người cũng sẽ bị Dương Bách Xuyên diệt sạch.
Cho nên người dẫn đầu thánh địa Vạn Linh đưa ra chủ ý kết trận vây giết.
Bốn người khác nghĩ lại cũng thấy đúng, chỉ có hội tụ lực lượng lại mới có thể giảm thương vong xuống thấp nhất, hơn nữa bốn năm trăm người tập kết lại, sức mạnh này đủ để giết Dương Bách Xuyên.
Ngay sau đó mọi người nhất trí, bắt đầu ra lệnh kết trận.
Lần này cả năm nhà đều biết rõ, mục đích thực sự là thần thú kỳ lân trâu yêu bên cạnh Dương Bách Xuyên, mặc dù Dương Bách Xuyên là thiên tài, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
Tu Chân Giới rất lớn, chín thánh địa lớn không thiếu người tài, nhưng thần thú lại là giống loài khan hiếm, cần phải cướp về nhà.
Trước mắt phải giết chết Dương Bách Xuyên, còn vấn đề thần thú, bằng thủ đoạn tranh đoạt, đây cũng là ăn ý của mấy thánh địa từ trước đến nay.
Lúc này, Dương Bách Xuyên đã giết đỏ mắt, một tay cầm kiếm, mỗi kiếm đều là sát chiêu, không có tu sĩ nào có thể đỡ được một kiếm của hắn.
Một tay thành quyền một tay thành chưởng, vận chuyển thần thông Thập Nhị Chí Tôn đến cực hạn, Pháp Tướng cao trăm mét chiếm ưu thế trên chiến trường, bảo vệ đám người Lục Yên Chi ở đằng sau.
Nhưng Lục Yên Chi, Thú Ngũ Hành, chồn nhỏ, Đả Tiên Thạch, nghé con cũng không phải ăn chay, chém giết cá lọt lưới mà Dương Bách Xuyên và Thanh Ngưu bỏ lỡ.
Sau vài phút chém giết, Dương Bách Xuyên vung kiếm ra quyền thi triển thần thông, giết chết mười mấy tu sĩ, hơn nữa mấy người Lục Yên Chi và Thanh Ngưu hợp lực lại giết hơn ba mươi tu sĩ.
Chiến tích như vậy cũng không tầm thường, bởi vì đệ tử của năm thánh địa kia đều là Độ Kiếp đại viên mãn, mặc dù bên bọn họ có Thanh Ngưu cấp Tôn Vương, nhưng lại đối mặt với 500 người.
Đứng trước số lượng gấp trăm lần bọn họ, thực lực của tu sĩ cấp Tôn Vương cũng suy giảm.
Dương Bách Xuyên dựa vào kiếm Đồ Long và thi triển thần thông Thập Nhị Chí Tôn, phát ra sức chiến đấu siêu cường, nhưng vẫn có chút cố hết sức.
Dù hắn thúc giục kiếm Đồ Long hay thi triển thần thông Thập Nhị Chí Tôn, đều tiêu hao chân khí và thần hồn trong cơ thể.
Sau đợt chém giết đầu tiên, đột nhiên Dương Bách Xuyên phát hiện người của năm thánh địa bắt đầu lùi ra sau, sau đó tụ lại, hợp thành đại trận năm khối.
Sắc mặt hắn thay đổi, biết người của năm thánh địa muốn làm gì.
Nếu phân tán tấn công, hắn và Thanh Ngưu đều có thể đối phó, nhưng bây giờ nếu ngưng kết thành trận, vậy lại khác, tương đương ngưng tụ lực lượng của bốn năm trăm tu sĩ Độ Kiếp đại viên mãn lại, uy lực vô cùng khủng bố, không thể tưởng tượng nổi.
Hơn nữa năm thánh địa kết trận thành đại trận năm phương, hình thành trận pháp Ngũ Hành tương khắc với Ngũ Hành.
Làm sao bây giờ?
Trận pháp của đối phương đã thành mắt trận, lúc này mạnh mẽ phá?
Hiển nhiên không hiện thực.