"Ngươi tưởng anh đây ngu chắc? Hồn Ngọa Ngưu đã lỡ miệng nói có một đại ca canh giữ Thần Mộ Viên. Ngươi không nói cho anh đây biết mối đe dọa lớn nhất chẳng phải vì muốn đánh lén sao?" Dương Bách Xuyên lẩm bẩm xong liền niệm trong đầu, nguyên thần ra khỏi trung tâm trận pháp của con rối tượng đồng, rơi xuống chỗ cách bia thần mộ mười thước.
Lúc này mười hai con rối tượng đồng xung quanh đều bất động, hoàn toàn biến thành mười hai tượng kim loại.
Dương Bách Xuyên cười ha ha vung tay lên, mười hai con rối tượng đồng bị anh thu vào trong không gian bình Càn Khôn.
Bình Càn Khôn là chí bảo thần bí khó lường trên thế gian, nhìn như dung hợp vào cánh tay của Dương Bách Xuyên nhưng thật ra chí bảo này thâm nhập vào linh hồn, không chỉ bám vào thân thể một cách hời hợt như vậy. Cho dù một ngày nào đó thân thể của Dương Bách Xuyên biến mất, chỉ cần thần hồn còn đó thì bình Càn Khôn vẫn tồn tại.
Mặc dù không vào Thần Mộ Viên, nhưng lấy được mười hai con rối kim loại cũng hời to rồi. Điều quan trọng hơn cả là lần này hồn lực của hai thần Âm - Dương đã tăng rất nhiều. Bây giờ, sau khi hai thần Âm - Dương hợp nhất đã có thể nhìn rõ đường nét gương mặt. Lúc trước hai thần Âm - Dương xuất hiện chỉ là hư ảnh hình người mà thôi.
Âm Thần cắn nuốt một đám binh tướng quỷ tu, Dương Thần cắn nuốt mười hai sợi thần hồn của Thủy hoàng đế trong mười hai con rối tượng đồng, vì thế sức mạnh của hai thần Âm - Dương đều tăng.
Anh tự cảm nhận được rõ ràng.
Sau khi thu mười hai con rối tượng đồng, tâm trạng Dương Bách Xuyên rất tốt, anh đưa mắt nhìn ký tự trên bia thần mộ một lần nữa.
Ngoài ba chữ to "Thần Mộ Viên" kia, Dương Bách Xuyên không biết bất cứ một chữ nhỏ nào trong những ký tự chằng chịt còn lại.
Theo những gì ấn ký thần hồn của Thủy hoàng đế nói, chữ nhỏ trên bia thần mộ là bí pháp tiến vào Thần Mộ Viên, phải dựa theo cách đảo ngược chín cung dùng thần hồn tác động mới có thể mở ra cánh cửa Thần Mộ Viên, đi vào trong.
Dương Bách Xuyên đoán Thủy hoàng đế nói nửa thật nửa giả. Anh sẽ không thử ngay bây giờ, cũng không dám mạo hiểm. Cho dù Thủy hoàng đế nói thật, có thể mở ra Thần Mộ Viên đi vào trong thì anh cũng không vào. Có trời mới biết tình hình bên trong thế nào.
Lỡ như vào được mà không ra được thì khóc mù mắt luôn. Hơn nữa, nơi đây gọi là thần mộ, bên trong là nghĩa địa ắt có nhân vật nguy hiểm. Anh sẽ không tùy tiện mạo hiểm.
Hiện tại anh chỉ nghiên cứu thôi, chờ sau này thực lực tăng cao rồi đi thăm dò là được.
Dương Bách Xuyên mang thái độ nghiên cứu, đi về phía bia thần mộ.
Một bước, hai bước...
Khi anh đến gần bia thần mộ ba mét, biến cố đột ngột xảy ra.
"Gừ!"
Một tiếng gầm đinh tai nhức óc vang lên từ bia thần mộ. Dương Bách Xuyên cảm thấy hiện tại nguyên thần của mình đã đủ mạnh, nhưng một tiếng gầm này lại khiến anh có cảm giác sởn gai ốc, nguyên thần vỡ vụn.
Ý thức trở nên mơ hồ, nguyên thần đau đớn như thể bị vạn kiếm đâm thủng, khiến Dương Bách Xuyên không nhịn được hét to: "Á á á á..."
Trong tầm mắt anh, những ký tự trên bia thần mộ sáng chói mắt, một sinh linh đầu mọc sừng rồng, có râu rồng, toàn thân lấp lánh ánh sáng xanh xuất hiện.
Một giây sau, nguyên thần của Dương Bách Xuyên chỉ cảm thấy lồng ngực như bị tảng đá to nện vào. Anh ngã sõng soài ra đất, cả người như bị ngọn núi to đè lên.
Trong lúc hoảng hốt, anh phát hiện thấy một móng vuốt khổng lồ giẫm lên người mình, hay nói chính xác hơn là trên nguyên thần.
Khi nhìn thấy sinh linh này, trong đầu Dương Bách Xuyên lập tức xuất hiện hai chữ: Kỳ Lân!
Lúc này, nguyên thần của Dương Bách Xuyên run bần bật, một luồng hơi thở chết chóc chưa từng thấy bao phủ lấy anh.
Đúng là Kỳ Lân, Dương Bách Xuyên không ngờ ở đây thật sự có sinh linh tối cao này bảo vệ, chắc hẳn là đại ca mà hồn Ngọa Ngưu lỡ miệng nhắc tới.
Nhưng bất kể thế nào, lúc này anh cảm thấy mình sắp chết rồi.
Anh bị con thần thú Kỳ Lân này giẫm dưới móng vuốt, nó mạnh đến mức khí tức vô tận bao phủ trong lòng, anh hoàn toàn không có sức phản kháng.
Dương Bách Xuyên cảm thấy cho dù Kỳ Lân chỉ dùng chút sức lực thôi, nguyên thần của mình sẽ hồn bay phách tán.
Biến cố đột nhiên xảy ra làm anh không có thời gian phản ứng và đối phó.
Bây giờ nghĩ lại, cho dù biết trong bia thần mộ có Kỳ Lân đi chăng nữa, anh cũng không có biện pháp đối phó.
Dương Bách Xuyên chưa từng gặp loài thần thú trong truyền thuyết này, nhưng đã từng thấy trong điển tịch tu chân của sư phụ Vân Thiên Tà, vì vậy anh có thể khẳng định đây chắc chắn là Kỳ Lân.
Giống với hồn Ngọa Ngưu, con Kỳ Lân trước mặt cũng là trạng thái thần hồn, nhưng mạnh hơn con Ngọa Ngưu kia không biết bao nhiêu lần. Hiện tại anh cũng là nguyên thần cảnh giới Xuất Khiếu, vậy mà không có sức phản kháng trước khí linh thần thú này.