Điều này khiến nội tâm bọn họ vô cùng chấn động.
Nhất là quỷ hút máu Ruth, lần đầu nhìn thấy người chủ nhân Dương Bách Xuyên này thần bí như thế, cô nghe Lục Vũ Thư nói ở Vân Môn còn có một Động Thiên, nhìn bóng lưng cô đơn rời đi của Dương Bách Xuyên, trong ánh mắt của quỷ hút máu Ruth tràn đầy si mê.
Bọn họ xuất hiện ở trước cửa nhà cũ, gây chú ý tới đám người Triệu Nam và Độc Cô Vô Tình, vừa ra ngoài đã nhìn thấy mấy người chị em nhà họ Lục, còn thêm một người phụ nữ nước ngoài mắt xanh tóc vàng, thân hình bốc lửa, khiến cho tất cả phụ nữ đều ghen tị.
Trong giây phút đầu tiên, bọn họ nghĩ đây có thể là oan già nào đó mà Dương Bách Xuyên lại trêu chọc tới, Triệu Nam thân là vợ cả, trong bụng cô mắng thầm Dương Bách Xuyên rồi nhìn về phía Lục Tuyết Hi, cuối cùng ánh mắt rơi trên người quỷ hút máu Ruth, vẻ mặt không thân thiện lắm: “Lục hộ pháp, tên lừa đảo kia đi đâu rồi? Vừa trở về đã liếm ngay một em nước ngoài, đúng là có tiền đồ.” Giọng nói mang theo vị chua không tả nổi.
“Đúng, lá gan của nhóc Xuyên càng ngày càng lớn, các chị em, tối tay chúng ta cùng bế quan đi.” Ninh Kha nóng nảy hung hăng nói.
Vẻ mặt của những người phụ nữ kia cũng rất tức giận, có vẻ như muốn hợp lực để chỉnh đốn Dương Bách Xuyên.
Lúc này, Ruth đã được Lục Vũ Thư căn dặn bên trong bình Càn Khôn, cô biết những người trước mặt mình lúc này đều là phụ nữ của chủ nhân, Ruth bước về phía bọn họ hành lễ nói: “Ruth bái kiến các vị chủ mẫu.”
Một câu của Ruth đã nói rõ lên thân phận của mình, giống như đang muốn nói, cô là người hầu của chủ nhân, các chủ mẫu không nên ghen tuông.
Lúc này đám Triệu Nam lại có chút ngượng ngùng.
Bọn họ muốn tìm bóng dáng của Dương Bách Xuyên, cô hỏi chị em nhà họ Lục, Dương Bách Xuyên đi đâu rồi?
Lúc này, bọn Triệu Nam vẫn chưa biết chuyện của Liễu Linh Linh, nếu không thì họ sẽ chẳng nói ra những lời ghen tuông, hay muốn trừng phạt Dương Bách Xuyên như vậy.
Thật ra, bọn họ đều biết tới sự tồn tại của Liễu Linh Linh, cũng biết cô là bạn học cùng lớp đại học của Dương Bách Xuyên, là trợ thủ đắc lực cho Dương Bách Xuyên ở Cố Đô năm đó, chẳng ngoa khi nói, nếu như Quốc tế Vân Kỳ không có sự trợ giúp của Liễu Linh Linh thì sẽ không có được ngày hôm nay.
Thậm chí, Triệu Nam còn biết, nếu Dương Bách Xuyên chấp nhận lời tỏ tình của Liễu Linh Linh, thì vị trí vợ cả bây giờ chẳng tới lượt cô.
Trong lòng Lâm Hoan rất rõ ràng, đã xảy ra chuyện gì.
Năm đó, sau khi tốt nghiệp, Liễu Linh Linh ra nước ngoài, Liễu Linh Linh lại là bạn thân của cô, sau này cô lại tới với Dương Bách Xuyên, nhiều năm như vậy, trong lòng Lâm Hoan vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Liễu Linh Linh.
…
Lúc này, Lục Tuyết Hi nghe mấy người Triệu Nam hỏi tới Dương Bách Xuyên, cô không nói chỉ, nhỉ nhìn về bóng dáng đã đi về phía sau núi của Dương Bách Xuyên.
Đám người Triệu Nam nhìn theo tầm mắt của Lục Tuyết Hi, từ phía xa, bọn họ nhìn thấy một bóng hình đầu đầy tóc trắng.
Nhìn kỹ lại thì mọi người đều run lên, người có mái tóc trắng kia, bóng lưng đầy cô đơn tịch mịch, không phải Dương Bách Xuyên thì còn ai vào đây nữa?
Giờ phút này bọn họ mới phát hiện ra có gì đó không đúng, từ đầu đến giờ chị em nhà họ Lục dường như không có nét vui mừng nào trên gương mặt.
Triệu Nam hỏi Lục Tuyết Hi: “Lục hộ pháp, có chuyện gì xảy ra vậy? Tóc của nhóc Xuyên sao lại chuyển thành màu trắng rồi? Làm sao vậy?”
Lục Tuyết Hi thở dài một hơi, cô quay sang nói với Vương Tông Nhân: “A Nhân, cậu nói đi.” Là một người phụ nữ, Lục Tuyết Hi cũng không biết làm thế nào để mở lời nói với bọn họ.
Vành mắt Vương Tông Nhân đỏ lên, cậu nói với Triệu Nam: “Các vị chủ mẫu, Liễu Linh Linh bị giết chết, tóc sư phụ bạc trắng chỉ trong một đêm, sư phụ đi tới sau núi để an táng rồi.”
Dứt lời, mấy người Triệu Nam đều giật mình, Lâm Hoan là bạn thân của Liễu Linh Linh, cô khóc nấc thành tiếng: “Linh Linh ~”
Cô vừa khóc vừa chạy tới phía Dương Bách Xuyên.