Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nói cho ta biết nó đang ở đâu?"

Dương Bách Xuyên nói xong, Kỳ Lân liền vươn cái đầu to lớn về phía trước hỏi, tâm trạng vô cùng không ổn định.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Dương Bách Xuyên biết mình đã thành công.

Trên thế giới này còn rất ít Kỳ Lân, có một con Kỳ Lân xuất hiện quả thật là không dễ dàng.

Linh hồn Kỳ Lân trước mắt vô cùng lo lắng.

Hắn phát hiện sát ý của linh hồn Kỳ Lân đối với mình đã biến mất.

Dương Bách Xuyên biết linh hồn Kỳ Lân sẽ không ra tay với hắn nữa, nhưng điều kiện tiên quyết là hắn phải nói ra tin tức của nghé con.

Hắn hít sâu một hơi, lấy đá Ảnh Tượng trong tay ra kích hoạt, đây là hình ảnh ghi lại cảnh nghé con sau khi thức tỉnh huyết mạch đã chiến đấu với các yêu ở núi Vạn Yêu năm đó, do đại yêu dưới trướng hắn ghi lại để hắn giữ làm kỷ niệm.

Hình ảnh trong đá Ảnh Tượng hiện ra, quả thật là cảnh tượng nghé con chiến đấu với đại yêu...

Chỉ có mấy giây ngắn ngủi, rất nhanh đã kết thúc.

Nhưng linh hồn Kỳ Lân lại kích động mà cười điên cuồng: "Ha ha ha... Tộc của ta bất diệt, tộc của ta bất diệt..."

Cười xong, linh hồn Kỳ Lân nhìn về phía Dương Bách Xuyên, giọng cũng dịu đi không ít, nói: "Nói cho ta nghe tình hình đi."

Dương Bách Xuyên biết linh hồn Kỳ Lân muốn biết chuyện của nghé con, hắn cũng không dám do dự, dù sao thì Kỳ Lân trước mặt cũng là một sự tồn tại thâm sâu không lường được, hắn cũng chỉ có thể hừ một tiếng biểu thị chút bất mãn.

Lỡ đâu vị đại gia này mất hứng tiện tay giết hắn, vậy thì oan uổng lắm.

Vừa nãy linh hồn Kỳ Lân chỉ thi triển ý niệm một chút thôi cũn có thể tiêu diệt sức mạnh của hắn, Dương Bách Xuyên không dám thách thức sự kiên nhẫn của nó.

Hắn mở miệng nói: "Ta hiện đang ở Tu Chân Giới, nghé con rất tốt, huyết mạch đã hoàn toàn thức tỉnh, bây giờ rất tốt..."

Dương Bách Xuyên phải mất nửa giờ để kể chuyện về hắn và nghé con, trong đó bảy phần thật ba phần giả, hắn cũng không dám nói chuyện mình dùng nước sinh mệnh để khống chế nghé con, chỉ nhấn mạnh rằng mối quan hệ giữa hắn và nghé con rất tốt.

Hắn biết chỉ như vậy mới có thể khiến linh hồn Kỳ Lân cảm kích hắn, không còn địch ý với hắn nữa, thậm chí là để hắn tiến vào Thần Mộ Viên.

Sau khi hắn nói xong, linh hồn Kỳ Lân trầm mặc, như thể đang chìm trong suy nghĩ và hồi ức...

Hồi lâu sau mới mở miệng nói: "Cảm ơn."

Vừa nói vừa gật đầu biểu thị cảm ơn với Dương Bách Xuyên.

Điều này khiến Dương Bách Xuyên sợ hãi, vội nói: "Tiền bối không cần cảm ơn, ta và nghé con là huynh đệ sinh tử, đây là chuyện nên làm."

"Không, ngươi xứng đáng, ta thay mặt cho tộc Kỳ Lân cảm ơn ngươi, huyết mạch của tộc ta thưa thớt, sau đại kiếp nạn lại càng hiếm hơn..." Nói đến đây nó bỗng dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: "Nghé... Nghé con..."

Cái tên này khiến cho Kỳ Lân thật sự khó nói nên lời... Đường đường là thần thú Kỳ Lân lại trở thành nghé con trong miệng Dương Bách Xuyên, đúng thật là...

Nhưng dù sao cũng chỉ là một cách xưng hô, linh hồn Kỳ Lân nói: "Nghé con là huyết mạch cuối cùng của tộc ta, ngươi xứng đáng được ta cảm ơn, nếu không có ngươi thì Kỳ Lân cuối cùng trên thế gian này đã bị kẹt ở hành cung Thiên yêu không thể ra ngoài được, hoặc là mãi mãi cũng không thể ra ngoài.

Trước đó đã đắc tội rồi, phụ thân ta phụ trách trông coi Thần Mộ Viên, không chấp nhận chút sai sót nào, ta không thể không ra tay với ngươi, mong thứ lỗi cho." Linh hồn Kỳ Lân lại bày tỏ sự xin lỗi.

Dương Bách Xuyên xem như đã nhận ra, nghé con dường như rất quan trọng trong mắt linh hồn Kỳ Lân này, trong lòng tự hỏi liệu linh hồn Kỳ Lân này có phải là linh hồn Kỳ Lân trong hành cung Thiên Yêu không?

Vì vậy không nhịn được hỏi: "Tiền bối chính là người đứng đầu hành cung Thiên Yêu?"

Chỉ thấy linh hồn Kỳ Lân lắc đầu nói: "Kỳ Lân đứng đầu hành cung Thiên Yêu đều là hậu bối, ta đã tồn tại rất lâu rất lâu rồi, lâu đến nỗi ta cũng không nhớ rõ đã qua bao lâu, việc này ngươi không cần lo, bây giờ ngươi còn quá yếu, biết cũng không có ích gì cho ngươi."

"Ồ~" Dương Bách Xuyên nghẹn lời, sao hắn lại nghe thấy vẻ bi thương trong lời nói của linh hồn Kỳ Lân.

Nhưng lúc này linh hồn Kỳ Lân đã không còn địch ý với hắn nữa, vì thế hắn cả gan nói: "Tiền bối, không biết ta có thể vào Thần Mộ Viên xem thử không?"

Nói xong, Dương Bách Xuyên có chút lo lắng.

Ánh mắt Kỳ Lân có chút phức tạp: "Bây giơ ngươi chưa thể vào Thần Mộ Viên."

"Vì sao chứ? Không phải Lữ Xuân Thu đã vào đó rồi sao? Sao ta không thể vào xem thử?" Dương Bách Xuyên có chút không phục.

"Ha ha, đợi ngươi trở thành Tiên Đế Tôn Sư lại đến đi, bây giờ vào sẽ chết chắc, nếu hậu bối của tộc Kỳ Lân ta đã chọn ngươi, ta đương nhiên sẽ không hại ngươi." Linh hồn Kỳ Lân thản nhiên nói.

Dương Bách Xuyên nghe xong hít một ngụm khí lạnh, nghe lời này của linh hồn Kỳ Lân, Thần Mộ Viên này cần cấp bậc Tiên Đế mới có thể vào sao?

Nếu vậy thì nơi này rốt cuộc tồn tại điều gì?

Trong lòng hắn ngược lại càng tò mò hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK