Không ngoài dự đoán, quả nhiên Dương Bách Xuyên đã về thẳng Vân môn. Chỉ cần dịch chuyển một cái, hắn đã có mặt tại cố đô.
Giống như thành phố phía nam mà hắn thấy lúc trước, cố đô ngày nay cũng đã trở thành một quần thể kiến trúc thông minh. Hắn vốn định đi xem thử tập đoàn Vân Kỳ có còn ở chốn cũ hay không, nhưng lại thẫn thờ phát hiện không biết đi đâu tìm nữa.
Hắn cười gượng, lẩm bẩm: “Liệu Vân môn có còn ở nơi đó không nhỉ…?”
Nghĩ đến đây, hắn lập tức dựa theo phương hướng trong trí nhớ để chạy tới nhà cũ Vân môn.
Chẳng mấy chốc, Dương Bách Xuyên đã xuất hiện bên trên nhà cũ. Ngọn núi hùng vĩ kia vẫn còn tồn tại như trong ký ức xa xưa, chẳng qua trong bán kính năm mươi dặm xung quanh đã có thêm trận pháp che phủ.
Thần thức quét một vòng, lòng hắn vui trở lại.
Vân Môn vẫn còn đó.
Bên trong trận pháp là những đại thụ che trời, Vân môn được giữ nguyên như trước, có điều con sông nhỏ nằm đối diện đã không còn, Vân môn bây giờ đã bị cây cối bao quanh.
Đứng từ đây nhìn trông cực kỳ giống khu vực cấm.
Thoạt nhìn, trận pháp là sản phẩm của một tu sĩ Hợp Thể cảnh, với đại trận cấp độ này, Dương Bách Xuyên chẳng cần cưỡng chế phá trận làm gì, cứ thế ung dung tiến thẳng vào trong trận pháp, đáp xuống cổng lớn nhà họ dương.
Nơi này vẫn y như hồi hắn rời đi cách đây mấy trăm năm, chẳng hề thay đổi.
Dương Bách Xuyên lặng lẽ xuất hiện trước cổng chính, thong thả đẩy cửa tiến vào.
“Người nào cả gan dám xông vào Vân môn…”
Tiếng quát hùng hồn vang lên.
Sau đó, từng luồng hơi thở tức khắc dâng lên.
“Vụt vụt…”
Chẳng mấy chốc, hơn ba mươi con người lần lượt xông tới từ khắp bốn phương tám hướng.
Cổng chính bỗng lóe lên ánh sáng chói mắt, một người đàn ông trung niên với dáng vẻ oai phong lẫm liệt xuất hiện.
Khi nhìn thấy Dương Bách Xuyên đứng trước cổng, ông ấy sững sờ mất vài giây.
Cùng lúc này, vô số tu sĩ tỏa ra hơi thở Kim Đan hoặc Nguyên Anh lao nhanh như bay về phía Dương Bách Xuyên.
“Dừng tay…”
Người đàn ông trung niên kia vội can ngăn, giọng có hơi run.
Trên mặt Dương Bách Xuyên lộ rõ vẻ kích động, xen lẫn ý cười vui sướng. Hắn quỳ rạp xuống ngay trước mặt người đàn ông kia, gọi: “Cha…”
Mấy trăm năm không về, không ngờ cha vẫn còn ở nhà cũ chờ hắn.
“Mau đứng lên, mau đứng lên đi, về là tốt rồi…”
Người này chính là cha của Dương Bách Xuyên, Dương Quốc Trung.
“Con trai…”
Dương Quốc Trung nâng con trai dậy, lúc này từ trong cánh cửa lại vọng ra giọng nói run run, xen lẫn tiếng nức nở của ai đó.
“Mẹ ơi…”
Dương Bách Xuyên vội bước lên trước, hành lễ. Hắn không hề thấy lạ với sự xuất hiện của mẹ, mẹ và cha đã trải qua muôn vàn khó khăn, gian khổ mới có thể đoàn tụ bên nhau, tất nhiên sẽ không lại chia xa.
“Tốt quá, tốt quá rồi, mẹ và cha con còn đang định mấy năm nữa sẽ đi tìm con, không ngờ con đã về rồi…” Đoan Mộc Uyển Nhi đỡ Dương Bách Xuyên lên, hai mắt đỏ ửng.
Năm đó, sau khi hai vợ chồng tiến vào trái đất đã nghĩ sẽ an cư lập nghiệp ở đây một khoảng thời gian rồi lại về Sơn Hải Giới, nhưng vì một số nguyên nhân nên mới nán lại tới tận bây giờ.
Một nhà ba người vừa tâm sự đôi ba câu thì từ xa chợt vọng tới tiếng bước chân dồn dập.
Dương Bách Xuyên như cảm ứng được điều gì, ánh mắt tức khắc vòng qua Đoan Mộc Uyển Nhi, nhìn vào trong sân.
Người đẹp mà hắn nhớ thương suốt bảy trăm năm cuối cùng cũng xuất hiện trước mắt…
“Ngọc Thanh…”
“Xuyên Tử…”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đồng thanh hô tên đối phương.
Đoan Mộc Uyển Nhi vẫy tay với chồng mình là Dương Quốc Trung, ra hiệu cho đệ tử trước cổng giải tán, hai người cũng âm thầm rời đi, để lại không gian cho Âu Dương Ngọc Thanh và con trai Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên bước từng bước lại gần, trên mặt là nụ cười mỉm, hai mắt không dời khỏi Âu Dương Ngọc Thanh dù chỉ nửa giây, hiện tại, trong thế giới của hắn chỉ có một mình người ấy mà thôi.
Trải qua mấy trăm năm, người ấy vẫn giống hệt như xưa, nhưng lại có thêm chút khí thế quý phái, mặn mà. Hắn biết đây chính là lợi ích của việc tu chân, tuy tu vi của u Dương Ngọc Thanh mới tới Xuất Khiếu, nhưng ở trái đất này, có thể tu luyện tới Xuất Khiếu cảnh cũng đã tốt lắm rồi. Chính nhờ tu luyện nên người ấy mới trẻ mãi không già như trước.