Tiếng hét thảm đầu tiên lại là người có tu vi mạnh nhất trong năm người, Vạn Linh Chân Nhân.
Chẳng qua lúc này Vạn Linh Chân Nhân bị người của bọn họ đâm sau lưng.
Người đâm sau lưng Vạn Linh Chân Nhân lại là Hùng Bạch.
“Vạn Linh Đạo huynh, năm đó lúc ở tu giả giới ta đã cứu ngươi một mạng, hôm nay coi như ngươi trả mệnh cho ta, ta không muốn chết…”
Hùng Bạch ác độc nói.
Dưới kiếm khí cường đại của Dương Bách Xuyên, Hùng Bạch biết tu vi của mình yếu nhất, không có thực lực đánh lại kiếm khí của Dương Bách Xuyên, cho nên từ lúc bắt đầu ông ta lùi ra sau một bước, đứng sau Vạn Linh Chân Nhân, lúc kiếm khí nổ tung, Hùng Bạch đẩy Vạn Linh Chân Nhân không hề phòng bị ra ngoài, chắn trước mặt ông ta.
Kết quả Vạn Linh Chân Nhân bị kiếm khí của Dương Bách Xuyên đánh trúng.
Gian nan quay đầu nhìn Hùng Bạch, hộc máu, ánh mắt tan rã, không thốt lên lời.
Thần hồn của Vạn Linh Chân Nhân biến mất trong kinh giận, cuối cùng chết.
Sau khi Hùng Bạch đẩy Vạn Linh Chân Nhân ra, tránh thoát hơn nửa kiếm khí, dưới sự bùng nổ, cuối cùng đột phá sự phong tỏa của Dương Bách Xuyên, chạy ra ngoài.
Nhưng Hùng Bạch vừa chạy được hơn trăm mét, một tiếng thét dài vang lên: “Chi ~”
Chồn nhỏ hóa thành tia chớp lao về phía Hùng Bạch.
Sau đó một tiếng hét vang lên.
Hùng Bạch rơi xuống, giữa ngực và giữa trán xuất hiện động máu.
Chồn nhỏ đứng trước thi thể của Hùng Bạch, móng vuốt cầm một trái tim đầm đìa máu, thật ra nhìn kỹ không phải trái tim là đạo tâm do Tán Tiên ngưng tụ.
Chồn nhỏ ra tay xuyên thủng trái tim và phá hủy nguyên thần của Hùng Bạch.
Sau khi Tán Tiên binh giải cũng đã không có huyết nhục, sau đó tu Tán Tiên ngưng tụ ra thân thể, dùng pháp lực thuần tịnh ngưng tụ thành, kết tinh của pháp lực là trái tim, hay còn gọi là đạo tâm.
Chồn nhỏ mở miệng nốt chửng đạo tâm của Hùng Bạch.
…...
Bây giờ chỉ còn lại ba Tán Tiên, ba người vô cùng tức giận, nhưng lúc này đang đứng trước sống chết, không ai rảnh lo cho ai. Ngược lại sau khi thấy Vạn Linh Chân Nhân bị Hùng Bạch tính kế đã nhiễu loạn ba Tán Tiên, làm bọn họ phân thần trong lúc ngăn cản kiếm khí của Dương Bách Xuyên.
Đứng trước sống chết mà phân thần chỉ chỉ có chết.
Cùng lúc đó, ba tiếng hét thảm thiết vang lên.
Ba Tán Tiên còn lại chết dưới kiếm khí của Dương Bách Xuyên, thân thể hóa thành bụi.
Dương Bách Xuyên nhìn kẻ địch biến mất, đôi mắt vẫn đỏ ngàu âm lãnh, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng xử lý năm Tán Tiên.
Mặc dù hắn biết trong đó có nhân tố Hùng Bạch tính kế người khác.
Nhưng mục đích đã hoàn thành.
Cảnh tượng Hùng Bạch đâm sau lưng Vạn Linh Chân Nhân càng làm cho Dương Bách Xuyên thêm khinh thường đám Tán Tiên đại tông kia.
Một đám khốn kiếp ích kỷ, chết chưa hết tội.
Thật ra hắn biết rõ nếu Hùng Bạch không đâm sau lưng Vạn Linh Chân Nhân, ít nhất Vạn Linh Chân Nhân có thể sống, thậm chí tâm cảnh của ba người khác không bị ảnh hưởng, cũng có thể sống thêm một hai người, nhiều nhất cũng chỉ có Hùng Bạch yếu nhất và một Tán Tiên khác chết.
Lần này hắn thắng sạch sẽ lưu loát, nhưng trong lòng Dương Bách Xuyên lại không hề vui sướng, ngược lại tràn ngập cảnh giác.
Hùng Bạch đâm sau lưng làm hắn hiểu thêm về mặt tối của Tán Tiên, thầm nhắc nhở chính mình không thể thiếu cảnh giác với những Tán Tiên khác.