Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xung quanh, ba gã túc lão trở mặt đi theo Tiền Bất Nhẫn thấy tình thế không ổn lập tức phi người chạy trốn, một số binh tướng cũng tức tốc quay đầu bỏ chạy.

Rất rõ ràng, Viên Thiên Cương và Tiền Bất Nhẫn lần lượt bị giết, thế cục đã mất, hiện tại Trịnh Bân Bân mạnh đến không thể đối chọi được, đám người như bọn họ sao có thể là đối thủ của nàng ta được chứ, bây giờ mà không chạy thì sẽ bị Trịnh Bân Bân lôi đầu tính sổ.

Trịnh Bân Bân búng tay một cái, ba tia ánh sáng vàng bay thẳng về phía ba gã túc lão chạy trốn đầu tiên.

"A a a!"

Sau ba tiếng kêu thảm thiết, cơ thể của ba gã túc lão trực tiếp biến thành sương máu giữa không trung.

Nay sau đó Trịnh Bân Bân vẫn không dừng tay, ra tay với binh tướng tính bằng hàng ngàn xung quanh.

Cách không mà động, hai tay máy máy cùng một lúc, vạn tia sáng vàng bùng nổ, lấy nàng ta làm trung tâm mà bộc phát.

Ngay sau đó Dương Bách Xuyên hít vào một hơi, có một kẻ chạy trốn trực tiếp bị ánh sáng vàng chiếu rọi, cơ thể hóa thành sương máu.

Lần này khoảng chừng hơn một ngàn người trực tiếp bốc hơi.

"Kẻ chạy trốn chết, kẻ phản loạn chết."

Giọng nói lạnh như băng phát ra từ miệng của Trịnh Bân Bân, không mang theo một chút tình cảm.

Những binh tướng còn lại cả đám sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nhưng không một ai dám chạy.

Giờ phút này một kẻ có nước đi thông minh lập từ quỳ mọp xuống đất với Trịnh Bân Bân, miệng thốt lên: "Nguyện máu chảy đầu rơi vì nữ vương, thề sống chết thuần phục nữ vương, phục hưng vương quốc Mạo Hiểm, hưng thịnh muôn đời."

Đã có người dẫn đầu, những người khác tất nhiên cũng không đầ, còn lại cũng có gần ngàn người, trăm miệng một lời: "Bọn ta nguyện máu chảy đầu rơi vì nữ vương, thề sống chết thuần phục nữ vương, phục hưng vương quốc Mạo Hiểm, hưng thịnh muôn đời..."

Hơn ngàn người ào ào quỳ xuống, giọng nói rung trời, tình cảnh vô cùng đồ sộ.

Hiển nhiên những người này cũng nhìn ra Trịnh Bân Bân mạnh vô cùng, đều là binh tướng của điện Mạo Hiểm, ai cũng biết Trịnh gia vẫn luôn muốn phục hưng vương quốc Mạo Hiểm, giờ phút này không thuần phục thì chờ tới khi nào, cái đầu quan trọng hơn bất kỳ thứ gì khác.

Vô hình trung đã hình thành lời thề Thiên Đạo.

Tât cả đều là tu chân giả, mỗi một câu thề đều là lời thề Thiên Đạo, thần phục Trịnh Bân Bân, ba lần hô nữ vương.

Trịnh Bân Bân không nói gì, lúc này đi tới bên cạnh gia gia Trịnh Diêm Vương của nàng ta, vô cùng đau lòng.

Người mất cũng đã mất, một lát sau nàng ta kêu người mang thi thể của Trịnh Diêm Vương xuống dưới, lúc này mới quay người đi về phía ba người Dương Bách Xuyên.

Mạnh Trường Thanh và Dương Vấn Thiên còn đỡ, có thể cử động được, Dương Bách Xuyên thì khá thảm, tuy rằng đã sử dụng một giọt nước Sinh Mệnh nhưng công kích của Tiền Bất Nhẫn kỳ lạ, vết thương khôi phục rất chậm, tới giờ vẫn không thể đứng dậy.

Trên mặt Trịnh Bân Bân mang theo ưu thương nhàn nhạt, sau khi nhìn về phía Dương Bách Xuyên thì vươn tay tỏa ra ánh sáng vàng nhàn nhạt. Điều này khiến cho ba người Dương Bách Xuyên, Mạnh Trường Thanh và Dương Vấn Thiên lại càng hoảng sợ.

Còn tưởng rằng nàng ta sẽ ra tay tàn nhẫn với Dương Bách Xuyên, cảnh tượng tay nàng ta bộc phát ánh sáng vàng giết người vừa rồi quả thực đáng sợ, ba người cũng biết sự kỳ lạ của ánh sáng vàng trong tay nàng ta.

Sắc mặt ba người lập tức căng thẳng.

"Ta không có ý xấu, chỉ muốn chữa thương cho ngươi." Sắc mặt Trịnh Bân Bân ôn hòa đi không ít, nhìn Dương Bách Xuyên nói.

Dương Bách Xuyên sững sờ, lúc này mới cảm nhận được hơi thở từ ánh sáng vàng trong tay Trịnh Bân Bân thật sự khác với lúc nàng ta giết người vừa rồi, có cảm giác ôn hòa, hắn bèn gật đầu với Mạnh Trường Thanh và Dương Vấn Thiên ý bảo không sao.

Quả nhiên, sau khi ánh sáng vàng tỏa ra từ tay Trịnh Bân Bân chiếu lên người Dương Bách Xuyên, Dương Bách Xuyên cảm nhận được vết thương trên người nhồn nhột, liền biết nàng ta không nói dối.

Chỉ vài phút ngắn ngủi, thương thế trên người hắn dưới sự chiếu rọi của anh sáng vàng của Trịnh Bân Bân đã khôi phục như lúc ban đầu.

Sau khi Trịnh Bân Bân dừng lại, Dương Bách Xuyên đứng dậy nói cảm ơn.

"Nên là ta cảm ơn ngươi mới đúng, nếu không có sự trợ giúp của các ngươi, Tiền Bất Nhẫn giết tới thần điện thì ta sẽ thất bại trong gang tấc." Trịnh Bân Bân nói.

"Được, không nói cảm ơn, đừng quên chúng ta là bạn." Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười.

Hành trình ở vương thành Mạo Hiểm lần này, tuy rằng vô cùng nguy hiểm nhưng cuối cùng đã đạt được mong muốn, giết chết kẻ thù Viên Thiên Cương đồng thời thấy Trịnh Bân Bân bình an không có việc gì.

Mà sau khi Trịnh Bân Bân nghe Dương Bách Xuyên nói xong, trên gương mặt vốn lạnh như băng cuối cùng cũng dịu dàng không ít.

Trong mắt Dương Bách Xuyên, dường như Trịnh Bân Bân không còn là Trịnh Bân Bân mà hắn biết bốn năm trước nữa, Trịnh Bân Bân hiện tại mang đến cho hắn cảm giác có khí tràng mạnh mẽ, rất lạnh lùng, thậm chí có một chút tàn nhẫn.

Cả người nàng ta đa thay đổi.

Dương Bách Xuyên đoán có thể là do nàng ta luyện hóa phân thân thuần dương, hiển nhiên Trịnh Bân Bân đã dung hợp với phân thân thuần dương, nếu không đã chẳng mạnh đến mức nay. Nhưng những chuyện này là bí mât của người ta, hắn không hỏi.

Giờ phút này hai người đối mặt với nhau, nhất thời không nói chuyện.

Một lúc sau Dương Bách Xuyên hỏi: "Ngươi... tiếp theo có tính toán gì không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK