“Đồ đần độn vô sỉ, đối phương là Kim Đan trung kỳ đã vượt qua thiên kiếp, con hiện tại ngay cả thiên kiếp cùng chưa vượt qua, liều mạng như vậy khác nào đi chết đâu, động não chút đi có được không?”
“Ặc ~ Lão già chết tệt, người nói xem làm sao bây giờ? Con còn phải ứng phó với thiên kiếp, còn cách nào nữa đâu? Con cũng tuyệt vọng lắm đây này? Dương Bách Xuyên buồn phiền than thở, hôm nay là ngày bị lão đầu mắng thảm nhất.
“Con có Chỉ Xích Thiên Nhai Công, dùng tốc độ để giết ông ta. Nếu Mặt Sẹo không thiêu đốt máu thì tốc độ của ông ta sẽ không so được với Chỉ Xích Thiên Nhai Công của con, đơn giản là dùng tốc độ là có thể áp chế được ông ta rồi, còn có Thuật Khống Lôi sư phụ truyền dạy cho con để ăn kiêng à?
Thuật Khống Lôi không khống chế được thiên lôi, chẳng nhẽ còn không trế trụ được lực lượng lưu lại trong cơ thể con hay sao? Con nói xem đầu óc của con có tác dụng gì vậy? Sao vi sư lại thu nhận một đứa đần độn như con nhỉ?” Giọng điệu của Vân Thiên Tà đầy vẻ ghét bỏ.
“Con?” Dương Bách Xuyên bị sư phụ mắng tới thiếu chút nữa đã phun ra máu, nhưng hắn không có cách nào phản bác lại.
Bởi vì lão đầu nói không hề sai, ngẫm lại thì đúng như vậy thật.
Thân pháp Chỉ Xích Thiên Nhai Công của hắn di chuyển nhanh như tia chớp, hiện tại Mặt Sẹo không chạy, cũng không thể thiêu đốt máu để tăng nhanh tốc độ, đương nhiên là sẽ không so lại được với hắn.
DÙng tốc độ để áp chế Mặt Sẹo là đủ rồi, mặc khác Thuật Khống Lôi quả thật là có thể dùng để ứng phó với Mặt Sẹo, lúc này hắn đã gắng gượng chống đỡ lại sáu tia lôi kiếp, toàn thân nơi nào cũng có điện, không nói tới thì thôi chứ chỗ này cũng đủ cho Mặt Sẹo uống no rồi.
Nói thì có vẻ như thời gian rất dài, nhưng thật ra tất cả đều chỉ trong nháy mắt.
Dương Bách Xuyên nghe sư phụ nhắc nhở xong, hắn từ bỏ ý định giơ kiếm Đồ Long đối phó với Mặt Sẹo, dưới chân thi triển Chỉ Xích Thiên Nhai Công biến mất tại chỗ, chớp mắt đã tránh thoát một thương này của Mặt Sẹo, đâm ngược lại ông ta một kiếm.
“Keng ~”
Cho dù là tốc độ hay là xuất kiếm thì Dương Bách Xuyên đều cảm giác được bản thân mình rất nhanh, nhưng vẫn bị cây thương của Mặt Sẹo ngăn lại một cách nhẹ nhàng.
Dù sao thì tu vi của đối phương cũng là Kim Đan trung kỳ, cảm quan hay là tốc độ đều rất cường đại, hơn nữa Mặt Sẹo còn có thể sử dụng Kim Đan, Dương Bách Xuyên muốn đâm trọng thương ông ta là đều không thể.
Mặc dù trong lòng thất vọng nhưng điều này vẫn nằm trong dự liệu của hắn.
Thương kiếm chạm vào nhau vang lên một tiếng nặng nề, bọn họ đều dùng lượng chân khí hùng hậu.
Dương Bách Xuyên chỉ cảm thấy cánh tay mình như tê đi, khí huyết trong cơ thể dâng trào, trong lòng hắn vẫn còn chấn động, quả nhiên là tu chân giả Kim Đan trung kỳ không hề đơn giản, nếu như lấy cứng đối cứng, sợ là chỉ có bản thân hắn chịu thiệt thôi.
Hắn nâng tay phải lên, Thuật Khống Lôi bắt đầu thi triển, trong tay giăng đầy lôi điện, phóng thẳng một kích về phía Mặt Sẹo.
“Rắc rắc ~”
“A~”
Mặt Sẹo không biết Dương Bách Xuyên còn có Thuật Khống Lôi, trong cơ thể có lôi điện, lại không đề phòng nên đã bị một kích lôi điện của Dương Bách Xuyên bổ tới.
Giây phút này, Mặt Sẹo như kinh hồn bạt vía, ông ta vốn rất nhạy cảm với lôi điện, nhưng ai mà ngờ Dương Bách Xuyên giơ tay lên lại là một tia lôi điện bổ thẳng lên người ông ta, Mặt Sẹo kêu la thảm thiết, ông ta bị dọa là nhiều, cứ tưởng là Tâm Ma thiên lôi đã bắt đầu rồi.
Còn Dương Bách Xuyên bắt được khoảnh khắc hoảng sợ trong chớp mắt này của Mặt Sẹo, hắn nhanh như tia chớp bước tới, sau khi ra đòn thành công, cơ thể lóe lên di chuyển về phía sau lưng Mặt Sẹo, trong tay đánh ra hai tia lôi điện.
“Rắc rắc rắc !”
Chuẩn xác bổ lên người Mặt Sẹo, khiến ông ta càng hoảng sợ hơn.
Ngay lập tức, Dương Bách Xuyên nắm bắt cơ hội cuối cùng cũng ra tay, kiếm Đồ Long bất ngờ đâm vào sau lưng Mặt Sẹo.
Sau khi Mặt Sẹo cảm nhận được toàn thân tê dại, tim đập thình thịch, nhưng giây tiếp theo ông ta cảm nhận được có gì không đúng lắm, uy lực của lôi điện này không mạnh như ông ta nghĩ, cảm giác không đúng, ông ta nghĩ hẳn là Dương Bách Xuyên đã sử dụng Thuật Khống Lôi gì đó.
Nghĩ tới đây Mặt Sẹo liền hiểu rõ, nhưng vẫn là muộn một bước, đột nhiên cảm giác được kình phong phía sau lưng, ông ta vội vàng tránh đi.
“Phập ~”
“A~”
Cuối cùng thì Mặt Sẹo cũng trốn không thoát.
Một kiếm của Dương Bách Xuyên đâm xuyên lưng ông ta.
“Ầm ầm ầm ~”
“Rắc rắc ~”