Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Bách Xuyên an táng Liễu Linh Linh ở ngọn núi phía sau Vân Môn, lập mộ chôn quần áo và di vật, bên trên viết thê tử Liễu Linh Linh.

Bộ váy cưới màu tím cuối cùng vẫn để lại cho Liễu Linh Linh, mấy người khóc đau lòng nhất chính là Lâm Hoan, Dương Bách Xuyên không rơi một giọt nước mắt. Tất cả mọi người phát hiện Dương Bách Xuyên đã trở nên trầm lặng đi rất nhiều, trên mặt cũng không còn nụ cười, chỉ có lúc ở bên hai đứa trẻ mới ôm bọn chúng cười cười.

Hơi thở tỏa ra từ trên người anh khiến tất cả mọi người ở Vân Môn đều cảm thấy sợ hãi.

Ngày thứ bảy Dương Bách Xuyên trở về đã xảy ra một chuyện lớn, điều anh lo lắng cuối cùng cũng đã xảy ra.

Giới võ cổ truyền tới tin tức có võ cổ giả rất mạnh xuất hiện, sau đó đầu tiên đi lên Côn Luân đánh rất nhiều cao thủ của Côn Luân.

Ngay sau đó rất nhiều tông môn trong giới võ cổ đều không hẹn mà cùng bị một đám cường giả đột ngột xuất hiện đàn áp chế phục.

Sau đó bắt đầu có tin tức người bình thường bị hại.

Bây giờ trên danh nghĩa giới võ cổ đã thần phục Vân Môn, lấy Vân Môn dẫn đầu, xảy ra sự kiện bị người khác cưỡng ép nô dịch, những thế lực này bèn tới Vân Môn tìm Dương Bách Xuyên xin chủ ý.

Lúc người của mấy đại tông môn đến tìm Dương Bách Xuyên, kỳ thật đã là ngày thứ ba sau khi xảy ra chuyện.

Đại sảnh khu nhà cũ Vân Môn, người của mấy tông môn lớn trong giới võ cổ và người của các thế gia tụ họp, có người trên mặt treo đầy lo lắng, có người trong mắt lóe sáng, không biết đang nghĩ gì.

Từ khi trở về hầu hết thời gian Dương Bách Xuyên đều ở phía sau núi, tĩnh tọa bên cạnh mộ chôn quần áo và di vật của Liễu Linh Linh.

Khưu Vân tới tìm anh: "Tiên sinh, hôm nay thủ lĩnh của tất cả thế lực trong giới võ cổ đều tới, chờ tiên sinh qua quyết định."

Dương Bách Xuyên đang tĩnh tọa mở mắt ra, trong hai mắt có tia sáng lóe lên một cái rồi biến mất, anh bình tĩnh nói: "Kêu bọn họ chờ."

Sau khi Dương Bách Xuyên nói xong thì lại nhắm hai mắt.

Trước sự bình tĩnh của Dương Bách Xuyên, Khưu Vân há miệng muốn nói gì đó nhưng không dám mở miệng. Từ khi tiên sinh từ châu u trở về thì ít nói hơn rất nhiều, nhưng khắp người anh đều có sự uy nghiêm vô hình, khiến cho bọn họ đều sợ hãi.

Sau khi Khưu Vân đáp một tiếng thì lập tức rời khỏi. Kỳ thật cô rất muốn nói một câu, mấy người kia có vài người hình như tâm tư không trong sáng, đã có lòng riêng, nhưng ngẫm lại thì tiên sinh là một nhân vật cỡ nào, làm sao có thể không biết chuyện xảy ra trong mấy ngày nay chứ. Thôi được rồi, chỉ mong mấy người trong giới võ cổ đó thức thời một chút.

Chờ Khưu Vân đi rồi, Dương Bách Xuyên mở mắt, thoáng nhìn về phía cửa Vân Môn, lẩm bẩm: "Mấy con tôm tép nhãi nhép mà thôi, chỉ mong các người có thể giữ được chút hơi tàn." Trong giọng nói của anh tràn đầy sát khí.

Linh thức mạnh mẽ có thể đi xa vạn dặm, bao trùm kiểm tra phạm vi Vân Môn chỉ là chuyện nhỏ, anh đã sớm quan sát mấy võ cổ giả tìm tới cửa rồi, còn có một vài tôm tép nhãi nhép trong mắt anh, không cần vội vã gặp làm gì. Anh chỉ muốn xem thử cuối cùng những người này sẽ làm gì.

Đám võ cổ giả này tới đây, trên danh nghĩa nói là bị người ta đe dọa uy hiếp, tới đây nhờ Vân Môn làm chủ, nhưng thực chất lại có cùng một mục đích. Dương Bách Xuyên cười lạnh trong lòng.

Ba này qua đã xảy ra chuyện gì, sao anh có thể không biết được?

Bây giờ tu vi của anh đã khôi phục, chuyện trên Trái Đất cũng không có gì phải lo lắng nữa, đã đến lúc trở về Sơn Hải Giới rồi.

Tìm đại tôn ma đầu báo thù cho Liễu Linh Linh, tiến vào Sơn Hải Giới tìm những người thân bạn bè kia, theo đuổi thực lực tu vi cao hơn đều cần phải trở về Sơn Hải Giới lần nữa.

Có điều trước khi đi anh muốn làm chút chuyện cho quê hương, cũng là hứa hẹn với Lữ Xuân Thu.

Chỉ cần là người có tu vi đạt tới cấp bậc Kim Đan thì anh đều đưa đi, bất kể là kẻ nào, bao gồm toàn bộ Hư Cảnh trong giới võ cổ.

Mà người có thực lực dưới Kim Đan, Dương Bách Xuyên sẽ không tự dưng đưa tới Sơn Hải Giới. Những người như vậy tới Sơn Hải Giới sẽ chỉ nộp mạng, bọn họ phải ở lại Trái Đất lưu lại hương khói truyền thừa.

Có điều trong số hương khói truyền thừa này phải cần giải quyết một vài kẻ có lòng riêng khác thì anh mới có thể yên tâm rời khỏi.

Người có "ý đồ riêng" trong mắt Dương Bách Xuyên tất nhiên không phải đệ tử Vân Môn ở lại, mà là những võ cổ giả kia, thậm chí là dị năng giả phương Tây vân vân.

Trong những tông môn cổ võ tới đây hôm nay có một vài người có ý đồ riêng như vậy, vừa khéo để anh lấy ra lập uy.

Dương Bách Xuyên không vội đi gặp những người này, anh muốn xem thử những người này có thể duy trì sự bình thản hay không, có phải thật sự biết ơn Vân Môn mấy năm nay hay không. Dù sao trong mấy năm nay tất cả tông môn võ cổ giả đều được hời từ Vân Môn, cả đám tu luyện trong Động Thiên Vân Môn, hưởng thụ công pháp tu chân do Vân Môn cung cấp công khai, trong sáu, bảy năm khiến thời đại võ cổ ở Trái Đất thăng cấp, tiến vào thời đại tu chân.

Nói từ mặt đại nghĩa thì bất kỳ một tông môn nào trong giới võ cổ cũng đều nhận ân huệ to lớn của Vân Môn và Dương Bách Xuyên.

Mà quả thật Dương Bách Xuyên cũng đã làm vậy, anh nghĩ mọi người cùng chung nguồn gốc, theo đuổi Đại Đạo, có thể giúp một phen thì giúp một phen, so với toàn bộ tầm mắt của tu chân giới thì chút này chẳng đáng là gì.

Trong đầu anh có rất nhiều truyền thừa do sư phụ Vân Thiên Tà truyền lại, cũng có tích lũy ba vạn năm của điện La Phù. Truyền thừa sư phụ để lại thì thôi, nhưng những bí điển của điện La Phù có thể cho thì đều cho võ cổ giả.

Thế nhưng... Dương Bách Xuyên có thể làm chuyện tốt, nhưng không cho phép có người phản bội.

Vì vậy hôm nay thứ anh cần là một cơ hội, một cơ hội dọn dẹp giới võ cổ ở Trái Đất trước khi đi.

...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK