Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tán Tiên của Thiên Kiếm Sơn đã chết, nhưng Dương Bách Xuyên dường như không có bất cứ vết thương nào, điều này khiến đám người Vạn Linh Chân Nhân ngạc nhiên đến trợn trừng mắt.

Một tu chân giả Phi Thiên cảnh Đại Viên Mãn giết chết một Tán Tiên Ngũ Chuyển.

Đây là một sự lật đổ về thực lực.

Trận chiến vượt mức hai cấp bậc là một chuyện vô cùng hiếm thấy trong cả Tu Chân Giới.

Ngay sau đó, trong lòng những người Vạn Linh Chân Nhân đều hỗn loạn như sóng biển cuộn trào.

Dương Bách Xuyên xoay thanh kiếm trong tay và nhìn vào đám người bọn họ.

Trong trận giao chiến vừa rồi, hắn chỉ dùng căn nguyên nước cộng thêm sức mạnh Chân Nguyên để thi triển sức mạnh quy tắc, một đòn kiếm phá vỡ chiêu tấn công của Tán Tiên Thiên Kiếm Sơn, đồng thời thuận tay chém kẻ địch làm đôi.

Một kiếm chém đứt.

Lúc này Dương Bách Xuyên nhìn vào đám người Vạn Linh Chân nhân, nói với vẻ mặt tối tăm: “Những kẻ ức hiếp người quá đáng, giết không tha.”

Thật ra trong mắt người bình thường hoặc là bất cứ người nào thì đây chính là ức hiếp người quá đáng.

Đường đường là sáu đại cao thủ Tán Tiên Ngũ Chuyển lại đối phó với một tu chân giả Phi Thiên cảnh như Dương Bách Xuyên, sức mạnh chênh lệch đến hai đại cảnh giới, nếu đổi thành tiểu cảnh giới thì là tám tiểu cảnh giới, như vậy chênh lệch đến mức nào chứ?

Nếu không phải Dương Bách Xuyên khác với những tu sĩ khác thì bây giờ dù có một trăm người cũng bị những người này giết sạch, vì vậy nói một cách nghiêm túc thì chính là ức hiếp người quá đáng.

Ở Tu Chân Giới, những người ở thánh địa không ngừng đuổi giết và gây chuyện với hắn, nhưng hắn đều từng bước vượt qua, trở nên lớn mạnh và giết ngược bọn chúng…

Khi ma tộc bùng nổ, những tên Tán Tiên từ thánh địa này càng điên cuồng mất trí hơn khi muốn hy sinh hàng trăm đệ tử môn đồ để gài bẫy hắn, nhưng hắn vẫn vượt qua.

Bây giờ đến Tu Chân Giới, lại là những tên Tán Tiên khốn kiếp xuất thân từ thánh địa này đến giết hắn với thực lực không tương xứng.

Lần này Dương Bách Xuyên thật sự đã tức giận với cái nơi gọi là thánh địa này rồi.

Mấy tên khốn nạn này hầu như đều gây rắc rối cho hắn từ thế hệ này sang thế hệ khác, đúng là không thể nhịn được nữa, nếu đã vậy thì cứ giết sạch mấy lão già chết tiệt này đi.

Dù sao bây giờ hắn cũng không sợ.

Suy cho cùng thì cả ngọn núi Chí Tôn này đều là địa bàn của lão già, mặc dù tình hình hiện tại của ông khá thảm, hơn nữa còn trong trạng thái thần hồn, cơ thể thì ở trong bình Càn Khôn.

Nhưng nếu lão già đã dám cho hắn đến núi Chí Tôn trước thì sao có thể không có biện pháp bảo vệ chứ?

Nếu hắn thật sự chưa đến được cung điện Chí Tôn thực sự của lão già đã bị đám người này giết chết, vậy cái tên Thiên Tà Chí Tôn của lão già xem như bỏ.

Vì vậy cho dù hôm nay có bao nhiêu người, Tán Tiên ở cấp bậc nào đến đây, hắn đều không hề kiêng dè gì cả.

Lúc này đám người Vạn Linh Chân Nhân bị Dương Bách Xuyên nhìn chằm chằm, trong lòng không khỏi run rẩy.

Rõ ràng chỉ là một tu chân giả Phi Thăng cảnh lại có thể khiến các Tán Tiên Ngũ Chuyển như bọn họ run rẩy, điều này thật sự quá khó tin.

Nhưng đồng thời trong lòng Vạn Linh Chân Nhân cũng cảm thấy tức giận, ông ta tu hành hàng nghìn năm lại bị một tiểu bối dọa sợ, thật đáng giận.

Mặc dù cái chết của Tán Tiên Thiên Kiếm Sơn khiến bọn họ rất phẫn nộ, nhưng vẫn chưa đến mức bị ánh mắt của Dương Bách Xuyên hù chết.

Sau khi nghĩ đến đây, Vạn Linh Chân Nhân – người dẫn đầu đám người kia lên tiếng: “Thưa các vị, tên tiểu tử này chắc chắn không thể nhìn bề ngoài, với tu vi Phi Thiên cảnh mà có thể lấy kiếm đạo đấu với kiếm đạo, còn giết chết Mã đạo hữu trong một chiêu, không người nào trong chúng ta có thể làm được điều này. Cho dù là Tán Tiên Lục Chuyển bình thường cũng khó mà giết chết cao thủ kiếm đạo như Mã đạo hữu trong một chiêu.”

“Vì vậy chúng ta đừng giấu giấu diếm diếm nữa, hãy dùng Truyền Tấn Phù thông báo cho những người khác và tất cả tu sĩ của núi Chí Tôn, kẻ nào dám quấy nhiễu đến núi Chí Tôn, giết không tha.”

“Vạn Linh đạo huynh nói rất đúng, tên này hủy hoại số mệnh của núi Chí Tôn, quấy nhiễu đạo trường Chí Tôn, nên giết…”

“Tuổi còn nhỏ mà đã hung ác đến vậy, chắc chắn là một tên ma đầu, chúng ta nên hợp sức diệt trừ hắn.”

“Lẽ ra nên triệu tập tất cả đạo sĩ từ khắp nơi của núi Chí Tôn, tiêu diệt tên ma đầu này…”

Không lâu sau các Tán Tiên đồng loạt nói ra những lời lẽ chính nghĩa khẳng khái mà gán tội cho Dương Bách Xuyên, dần về sau cái nồi lớn “ma đầu” cũng ụp lên đầu hắn, đồng thời còn phát ra tin tức truyền tấn.

Số lượng tin tức được năm Tán Tiên truyền ra rất đáng kể, cứ thế một truyền mười, mười truyền trăm, không lâu sau đã lan truyền ra khắp núi Chí Tôn…

Dương Bách Xuyên đứng cách xa bọn họ trăm mét, nhưng có thể nghe rõ mồn một lời nói của mấy kẻ chết tiệt này, hắn không ngăn cản bọn họ phát tín hiệu cầu cứu.

Có điều sự vô sỉ của những lão già khốn kiếp này đã khiến Dương Bách Xuyên phải mở rộng tầm mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK