Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong Tinh Không vô tận...

Đoàn người Dương Bách Xuyên dừng lại, nhìn về phía sau.

Trâu thần Ngũ Sắc khoan thai đi theo phía sau bọn họ cách vài trăm mét.

Lúc này thấy đám người Dương Bách Xuyên dừng lại, Trâu thần Ngũ Sắc cũng dừng lại, duy trì khoảng cách,

"Tên cà lăm, ngươi đi theo chúng ta làm gì?"

Tên họ Dương nào đó cười tủm tỉm hỏi.

"Tinh Tinh... Tinh Tinh Không vô tận... bản bản bản tiên muốn đi đâu thì đi đi đi... đi đó, ai đi theo các ngươi?" Trâu thần Ngũ Sắc lập tức phản bác.

Điều khiến Dương Bách Xuyên thấy lạ là lần này hắn trắng trợn gọi là tên cà lăm, vậy mà con trâu này lại không cãi.

Đến lúc này tên họ Dương nào đó đã đoán được sơ sơ. Hắn nhếch miệng cười, sau đó nói với mấy người Mai tỷ: "Đi thôi, chúng ta bắt đầu thuấn di đi đường..."

...

Sau bảy ngày thuấn di, Trịnh Bân Bân mới vừa bước vào Đại Thừa không chịu nổi. Sau khi dừng lại, Dương Bách Xuyên nói: "Xem Tinh Bàn thì e là phải nửa tháng nữa mới đến Trái Đất, chi bằng mấy người các ngươi quay về không gian bình Càn Khôn trước đi?"

"Cũng được..."

Sau khi cảm giác kích thích lúc mới ngao du Tinh Không qua đi, người ta không còn cảm giác gì nữa, trong Tinh Không vô tận chỉ còn lại sự nhàm chán.

Mai tỷ, Trịnh Bân Bân, tiểu Phượng Hoàng và con chồn đều đồng ý tiến và không gian bình Càn Khôn, nếu không cứ thi triển thần thông thuấn di theo Dương Bách Xuyên thì lãng phí pháp lực.

Mấy người này tiến vào không gian bình Càn Khôn, Dương Bách Xuyên vừa quay đầu lại thì phát hiện Trâu thần Ngũ Sắc vẫn thảnh thơi đi theo, vẫn giữ khoảng cách vài trăm mét.

Thuấn di bảy ngày liên tục, hắn cảm thấy rất tốn sức. Nhưng nhìn Trâu thần Ngũ Sắc mà xem, dường như nó không bị ảnh hưởng chút nào, vô cùng thảnh thơi thoải mái.

Lúc này không còn ai cả, Dương Bách Xuyên nhìn Trâu thần Ngũ Sắc cách mình mấy trăm mét, vèo một cái đi đến trước mặt đối phương rồi nói: "Tên cà lăm, không phải là ngươi muốn cùng theo ta đấy chứ?"

Lần này Dương Bách Xuyên không vòng vèo mà hỏi thẳng, hắn đoán nhất định là Phong Tiên bảo Trâu thần Ngũ Sắc đi theo mình, hơn nữa xem chừng con trâu ngốc này còn đồng ý, cho nên nó đã đi theo suốt bảy ngày.

Nhưng chắc là con trâu này sĩ diện, dù sao nó cũng là tiên sủng tương đương Tán Tiên tứ chuyển, ở Tiên Giới cũng là thần tiên sơ cấp.

Hay là con trâu này có việc cần hắn giúp đỡ?

"Bản... bản tiên không đi cùng ngươi..." Lúc này Trâu thần Ngũ Sắc lảng tránh ánh mắt của Dương Bách Xuyên.

"Vậy là ngươi cần ta giúp đỡ sao?" Dương Bách Xuyên hỏi với nụ cười nghiền ngẫm.

"Không... không không không có..." Trâu thần Ngũ Sắc phủ nhận.

"Vậy thì chúng ta tạm biệt tại đây, có duyên sẽ gặp lại." Dứt lời Dương Bách Xuyên biến mất trong hư không.

Thấy Dương Bách Xuyên biến mất tại chỗ, Trâu thần Ngũ Sắc đắc ý nói: "Bản... bản tiên là tiên đấy, một người tu chân có thể thoát... thoát khỏi sự truy lùng của bản tiên được chắc?"

Trong lời lẩm bẩm của Trâu thần Ngũ Sắc chứa đựng sự coi thường, sau đó nó nhắm mắt cảm nhận sự tồn tại của Dương Bách Xuyên.

Vài phút sau nó bỗng mở mắt ra, chán nản nói: "Sao sao sao... sao tên nhãi này lại không thấy đâu? Haiz... nếu biết trước sẽ thế này thì mình nói thẳng với hắn, nói mình... mình mình mình muốn đi cùng hắn... Phong Tiên nói với mình là tên tên tên... tên nhãi này là người có khí vận lớn, đi theo hắn sẽ không thiệt...

Mình trở về tiên gia, chưa chắc Lam Tâm Tiên Vương đã cần mình, dù sao mình cũng phải tìm người có khí vận lớn mới có thể sống sót trong kiếp nạn. Mình... mình chỉ muốn ăn muốn ngủ, ở Tiên giới chẳng có ai cần một tiên sủng qua vạn năm tu vi vẫn không hề có tiến triển như mình cả. Tìm chủ nhân ở hạ giới, có lẽ người ta còn có thể nhận mình là tiên sủng... Nhưng... nhưng... nhưng... nhưng bây giờ phải làm sao đây? Sao sao sao... sao tên nhãi kia lại tránh được tiên thức của mình nhỉ? Khó hiểu thật đấy!"

Trâu thần Ngũ Sắc vô cùng ảo não.

Nhưng một giây sau, một tiếng cười vang lên sau lưng nó: "Chuyện đơn giản như vậy mà ngươi không nói sớm, muốn đi cùng ta cũng được thôi, ta có thể luyện đan cho ngươi ăn, nhưng phải xem ngươi có bản lĩnh hay không, ha ha..."

"Ngươi... Ngươi ngươi... ngươi sao lại thế này?" Trong đôi mắt của Trâu thần Ngũ Sắc tràn đầy kinh ngạc. Rõ ràng là nó đã tra xét nhưng không hề có khí tức của Dương Bách Xuyên, không ngờ đối phương lại thình lình xuất hiện sau lưng nó một cách im lìm, nó hoàn toàn không cảm nhận được.

Ngươi muốn hỏi tại sao ta lại đột nhiên xuất hiện đúng không? Ha ha, vừa hay ta mới lĩnh ngộ được đôi chút về thần thông Phương Thốn Càn Khôn của Lam Tâm Tiên Vương, ẩn nấp trong hư không vẫn có thể làm được."

Tên họ Dương nào đó cười ha hả nói. Quả thật hắn có thể biến mất một lát, không để cho Trâu thần Ngũ Sắc cảm nhận được, và đúng là hắn đã thôi động thần thông pháp tắc Phương Thốn Càn Khôn. Bản thân thần thông dựa vào cơ sở pháp tắc không gian, giấu đi chính mình, biến mất trong hư không. Đây cũng là năng lực sơ cấp của Phương Thốn Càn Khôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK