Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi thủ trảo của Dương Bách Xuyên đâm vào ngực Hàn Cửu Lâm thì lập tức dùng chân khí đánh tan kinh mạch kinh mạch toàn thân của Hàn Cửu Lâm, hủy diệt đan điền của ông ta, lập tức móc trái tim của Hàn Cửu Lâm.

"Phụt" một tiếng vang lên.

Dương Bách Xuyên đã trực tiếp bóp nát trái tim của Hàn Cửu Lâm.

Đến lúc này Hàn Cửu Lâm mới bị Dương Bách Xuyên giết chết.

Toàn hiện trường lặng ngắt như tờ, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, tĩnh lặng như tờ.

Đường đường cao thủ đại viên mãn Tiên Thiên tầng chín, cứ thế bị Dương Bách Xuyên giết chết trong một cái đưa tay.

Lúc này trong lòng tất cả mọi người đều nhảy ra một câu, chẳng lẽ thực lực của Dương Bách Xuyên lại là Hư Cảnh?

Trong những người có ý nghĩ đó bao gồm cả đám người Lăng Hư Tử.

Ba người Mộc Đạo Nhiên, lão Lạt Ma, Đinh Trường Phong mặt xám như tro, hoàn toàn không ngờ rằng Dương Bách Xuyên lại mạnh đến mức này.

Xem thường thù hận vân vân vừa nãy đều biến mất không còn gì, thay vào đó chính là tràn đầy sợ hãi. Nếu Dương Bách Xuyên có thể giết Hàn Cửu Lâm trong nháy mắt thì dĩ nhiên cũng có thể giết ba người bọn họ trong nháy mắt.

Lần này vốn là muốn liên hợp lại dùng chiến thuật đánh luân phiên giải quyết Dương Bách Xuyên, bây giờ thì hay rồi, ngược lại là trộm gà không được còn mất luôn nắm gạo, tiền mất tật mang. Hàn Cửu Lâm vừa chết, thực lực liên minh bốn tông môn của bọn họ liền giảm mạnh.

Mà Dương Bách Xuyên tiến vào vòng tròn đỉnh cấp của giới võ cổ là điều chắc chắn.

Sắc mặt ba người Mộc Đạo Nhiên người này khó coi hơn người kia.

Đúng vào lúc này, hiện trường nhớ tới lời nói lạnh nhạt của Dương Bách Xuyên, trong giọng nói không chút chút cao ngạo kiêu căng nào nhưng tràn đầy tự tin và mạnh mẽ.

Dương Bách Xuyên nói với Lăng Hư Tử, Thiên Cương Sơn và Trần Vân Phong: "Ngại quá, dùng lực quá mức đánh chết người rồi. Có điều chuyện này không thể trách tôi đúng không? So tài võ đạo quyền cước không có mắt mà!"

Dương Bách Xuyên vừa dứt lời, suýt chút nữa đệ tử của m Nguyệt Môn đã ngất xỉu vì tức.

Vl có cần phải làm ra vẻ như vậy?

Cái gì gọi là dùng lực quá mức đánh chết người rồi? Cái gì gọi là quyền cước không có mắt, anh mẹ nó rõ ràng là cố ý giết Hàn Cửu Lâm được không?

Tuy rằng lời nói của Dương Bách Xuyên rất "ra vẻ", rất thiếu đòn, nhưng bây giờ ở hiện trường không có bất kỳ người nào dám chống đối anh.

Hết cách rồi, tự cổ chí kim giới võ cổ đều là quy luật cường giả vi tôn, nắm đấm ai lớn thì kẻ đó chính là đạo lý.

Trong ánh mắt người ở hiện trường nhìn về phía Dương Bách Xuyên có sợ hãi có kính sợ... cảm xúc của mọi người đều rất phức tạp.

Giết chết một Hàn Cửu Lâm đã triệt để tễ địa vị của Dương Bách Xuyên ở giới võ cổ.

Trước sự ra vẻ của Dương Bách Xuyên, Thiên Cương Sơn Trần Vân phong hoàn hồn lại nuốt nước miếng nói: "Việc này là do Hàn Cửu Lâm gây sự vô cớ, không trách Dương đạo hữu."

"Đúng vậy, lão đạo cũng có ý này, hôm nay lão đạo mời Dương đạo hữu cùng tham gia mở bí địa là biết Dương đạo hữu có thực lực, hơn nữa tuy rằng Vân Môn thành lập chưa lâu nhưng theo tôi được biết, bây giờ Vân Môn có không ít hơn bảy mươi, tám mươi võ cổ giả Tiên Thiên, thực lực tổng hợp không thua kém những tông môn cổ xưa chút nào. Vì vậy lão đạo đều nghị Dương đạo hữu gia nhập mở bí địa, có thực lực và tư cách."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK