Bà cho rằng động thứ ba là nơi quan trọng nhất của cả tộc Thần Phượng, bà không tin chỉ có chút đồ thế này, hoặc nói đúng hơn là nghi ngờ Dương Bách Xuyên lấy được nhiều thứ hơn nhưng giấu đi.
Có điều, sau khi nhận được bản sao của truyền thừa, bà tạm thời đè nén suy nghĩ trong lòng mình lại.
Không chỉ như thế còn phải tỏ vẻ cảm ơn Dương Bách Xuyên.
“Lão thân thay mặt tộc Thần Phượng cảm tạ miện hạ và Dương thánh chủ, đa tạ.” Vừa nói Thần Phượng bà bà vừa khom người hành lễ.
Dương Bách Xuyên né tránh rồi nói: “Ta không giúp được gì, đều là công lao của tiểu Phượng Hoàng.”
Tiểu Phượng Hoàng không hề nhúc nhích, thản nhiên nhận lễ của Thần Phượng bà bà.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tiểu Phượng Hoàng xứng đáng nhận được.
Thứ nhất, tiểu Phượng Hoàng lấy được ngọc giản truyền thừa cho tộc Thần Phượng, thứ hai, tiểu Phượng Hoàng là thần điểu, là thần minh của tộc Thần Phượng, đương nhiên nhận được cái lạy của Thần Phượng bà bà.
Sau vài lời khách sáo, Dương Bách Xuyên nói: “Chúng ta ra ngoài thôi, tránh cho tỷ tỷ nàng đợi tới sốt ruột.”
Những lời này là nói với Mai Thi Dĩnh, cũng là cho Thần Phượng bà bà nghe.
Sao Dương Bách Xuyên lại không nhìn ra ánh mắt không tin tưởng của Thần Phượng bà bà?
Nhưng điều này với hắn cũng không quan trọng, dù sao hắn cũng đã nói thật mọi thứ trong động thứ ba của tộc Thần Phượng, không thẹn với lương tâm, Thần Phượng bà bà có tin hay không, hắn cũng chẳng quản được.
“Được, ta cũng muốn gặp tỷ tỷ.” Mai Thi Dĩnh đồng ý.
“San Hồng chúng ta đi.” Vừa nói Dương Bách Xuyên vừa kéo tay tiểu Phượng Hoàng đi ra ngoài.
Mai Thi Dĩnh trực tiếp đi theo phía sau hắn.
Lúc này, vẻ mặt Thần Phượng bà bà vô cùng khó coi, nhìn bóng lưng ba người đi ra ngoài, trong lòng vô cùng tức giận.
Đương nhiên bà sẽ không tin lời Dương Bách Xuyên nói, không tin hắn không lấy được bảo vật nào khác trong động thứ ba.
Còn có Mai Thi Dĩnh một tay bà cất nhắc lên, sau này sẽ trở thành người nối nghiệp của tộc Thần Phượng, vậy mà lại không nghe lời bà.
Ba mươi năm qua bà nhồi nhét cho Mai Thi Dĩnh rất nhiều...
Tìm cách lựa lời nói với Dương Bách Xuyên, để hắn giao ra những đồ lấy được trong động thứ ba, hiện tại xem ra, Mai Thi Dĩnh căn bản không hề có ý định đó, không tức sao cho được?
Nhưng lúc này nhìn ba người đã đi xa, Thần Phượng bà bà cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể theo sau, ra ngoài rồi tính, dù sao với Thần Phượng bà bà mà nói, nơi này là địa bàn của tộc Thần Phượng.
Ít nhiều gì Dương Bách Xuyên cũng phải nể mặt, đúng không?
Đợi tộc nhân tới đông đủ, cho dù là Phong Tiên ở đây thì cũng phải nể mặt.
...
Lúc đi ra ngoài rất nhanh, hơn mười phút đã ra khỏi thánh địa tộc Thần Phượng.
“Vân Tử...”
“Chi chi...”
Quả nhiên vừa ra ngoài đã thấy gương mặt đầy lo lắng của Mai tỷ và Chồn Nhi.
Sau khi thấy bọn họ vẫn bình an ra ngoài thì hô lên.
“Mai tỷ, để mọi người phải lo lắng rồi.” Dương Bách Xuyên nhanh chóng tới trước mặt Mai tỷ.
Chồn Nhi nhảy lên vai hắn.
“Không sao là tốt rồi, nhoáng một cái đã ba mươi năm, lo chết đi được.” Mai tỷ nói.
“Haha, Mai tỷ, Mai tỷ nhìn xem phía sau là ai...” Dương Bách Xuyên cười rồi nghiêng người sang một bên.
“Dĩnh nhi...” Mai tỷ mừng rõ.
“Tỷ tỷ...”
Mai Thi Dĩnh bước lên.
Tỷ muội cuối cùng cũng gặp lại sau mấy trăm năm, hai người ôm nhau vui đến phát khóc.
Dương Bách Xuyên đứng một bên mỉm cười, hắn cũng mừng thay cho hai tỷ muội.
Chẳng qua lúc này hắn phát hiện, Thần Phượng bà bà đi ra khỏi hang núi nhưng ánh mắt lại nhìn về phía xa xa.
Dương Bách Xuyên vô thức nhìn theo ánh mắt của Thần Phượng bà bà, nhưng sắc mặt lại tối sầm xuống.
Từ phía tất cả cao thủ của tộc Thần Phượng đều tới.
Không nhiều không ít, bọn họ chính là những người mà hắn nhìn thấy vào ngày đầu tiên khi tới tộc Thần Phượng.
Lúc này, những cao thủ trong tộc đều tập trung lại, kẻ ngốc cũng biết bọn họ định làm gì.
Lão bà bà không tin tưởng hắn!
Dương Bách Xuyên lẩm bẩm.