Vân Môn tiên cảnh này quả thật rất kỳ lạ, bản quân cảm nhận được sức mạnh không gian dồi dào, sợ là những đại yêu của Vân Môn đang ẩn nấp ở một nơi nào đó, tìm cho bản quân, không tìm thấy thì phá hủy, ta không tin bọn họ không ra ngoài...”
Lão ma đầu hừ lạnh, cuối cùng, sự lo lắng của thuộc hạ cũng bị lung lay, ông ta rất tự tin không hề sợ bất cứ thứ gì, cho dù là có âm mưu thì đối với lão ma đầu mà lão nói, cũng không sao cả.
“Rõ…”
Tứ đại kim cương mang theo người rồi chia ra tìm đại yêu Vân Môn….
…
Mà lúc này ở bên ngoài vân môn tiên cảnh.
“Haha, Ma tộc quả nhiên là gian xảo như chúng ta, đều mang ma chúng theo bên mình, nhìn số lượng cũng không ít, khoảng bảy – tám vạn, lão đầu Vu Chính Tuyền đích thân dẫn đội, đây có lẽ là toàn bộ Ma tộc ở Tu Chân Giới, chúng ta mau tiến vào, lần này không được để bất cứ Ma tộc nào chạy thoát.”
Nạp Lan Ngự Phong nói.
“Đi, tất cả vào trong.”
Bảy người họ bước vào Vân Môn tiên cảnh, đứng ở cửa núi bọn họ nhìn thấy ma khí ngút trời, khắp nơi đều là Ma tộc, nói là bảy – tám vạn nhưng theo điều tra hơn mười năm, Ma tộc ở Tu Chân Giới cũng chỉ còn dư lại khoảng mười vạn, bây giờ số lượng kia là toàn bộ Ma tộc rồi.
Thế nên bảy người bọn họ rất vui vẻ, lần này đã dụ được hết đám Ma tộc xảo quyệt.
Nhưng từ điểm này mà nói, Vu Minh Tuyền đã hận thấu xương Vân Môn chi cảnh, hay nói đúng hơn là hận Dương Bách Xuyên. Không ngại nguy hiểm mà dẫn toàn bộ Ma tộc đến diệt Vân Môn.
Nhưng đối với thế lực tán tiên mà nói, đây là một chuyện tốt, bọn họ có thể diệt trừ tận gốc Ma tộc trong một lần tấn công, còn giết gọn được Vân Môn.
Bảy người vọt vào trong Vân Môn tiên cảnh, mỗi người lấy ra một cái cờ lớn, mặt trên phủ kín các loại chữ viết phức tạp.
“Chư vị, bắt đầu triệu hoán…” Lăng Duyệt của Thông Tiên Cung tỏ ý dẫn đầu.
“Nên như vậy…”
Sáu người còn lại gật đầu, ai nấy đều đọc mật ngữ, sau khi thúc giục lá cờ lớn trong tay, một cánh cổng hình thành trên bầu trời, luồng ánh sáng chói lóa bùng lên.
Vòng xoáy bắt đầu xoay tròn.
Ngay sau đó từng bóng người từ trong vòng xoáy đi ra....
…
Lúc này, Dương Bách Xuyên ở trên trời cao nhìn bảy lão già đang thi triển bí thuật, hắn biết mình nói đúng, quả nhiên bọn họ mang theo người của thánh địa bên người, hoặc nói đúng hơn là thông qua trận kỳ, trực tiếp triệu hoán tới Vân Môn tiên cảnh, như vậy thì tu chân giả tiến vào Vân Môn sẽ không bị sấm sét tấn công.
Mặc dù không biết thứ trong tay bọn họ có lai lịch gì nhưng hắn cảm nhận được sức mạnh không gian, loại bảo vật này rõ ràng là vũ khí để hành quân và đánh trận.
Dương Bách Xuyên nghĩ thầm, phải cướp đoạt được nó, không cho bảy người họ có thời gian chạy trốn, có không gian trận kỳ thì bọn họ có thể chạy thoát bất cứ lúc nào, vậy nên nhất định phải nghĩ cách phá hủy.
Chỉ trong thời gian ngắn đã có hàng vạn người, hơn nữa tu chân giả vẫn đang không ngừng xuất hiện.
Nhìn kỹ hơn, tất cả đều là người quen cũ, Diệu Tiên Thông Tiên Cung, Thiên Kiếm Sơn, Bách Niên Sơn Trang, Thần Phù Linh Tông, Thánh Địa Đao chủng, ngũ đại thánh địa đều do các thánh chủ dẫn đội...
Không đến mười phút, xuất hiện năm mươi vạn tu sĩ.
Bảy tán tiên đại diện cho bảy thánh địa, chỉ có thánh địa Vạn Linh và U Linh Chi Đô bị hắn diệt là không có đệ tử, còn lại bảy thánh địa kia đều tới.
Hai thế lực không tới là điện Trường Sinh và hoàng triều Hiên Viên.
Lúc này Dương Bách Xuyên híp mắt nói: “Quốc bảo, đóng cửa đánh chó.”