Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông lão này đặt câu hỏi đúng như ý muốn của Dương Bách Xuyên.

Sau khi ông lão này hỏi xong, tất cả mọi người đều nín thở nhìn Dương Bách Xuyên, chờ anh trả lời.

Đương nhiên tám tông môn lâu đời lớn nhất giới võ cổ và các thế gia truyền thừa lâu đời đều biết đến sự tồn tại của Sơn Hải Giới, chẳng qua là chưa có ai đến đó. Hơn nữa, suốt mấy nghìn năm qua, giới võ cổ Trung Quốc cấm nhắc đến từ Sơn Hải Giới.

Thật ra ai cũng tò mò.

Kỳ thực người biết Sơn Hải Giới đều đã đoán ra Dương Bách Xuyên trở về từ Sơn Hải Giới, cũng từng nghĩ những người biến mất ở bí địa Trường Bạch hồi đó chắc hẳn đã tiến vào một thế giới khác, nếu không thì tại sao đã đào sâu ba thước đất mà vẫn không tìm thấy một ai.

Dương Bách Xuyên mỉm cười nhìn bốn phía: "Đúng vậy, tôi mất tích sáu năm thật ra là đến một thế giới khác, những người năm đó cũng vậy. Thế giới kia tên là Sơn Hải Giới, là một thế giới tu chân thật sự.

Mà tu chân khác võ cổ. Người tu chân là tồn tại giống như đồ đệ Vương Tông Nhân của tôi, có thể ngự kiếm phi hành, có thể sử dụng pháp thuật thần thông, có thể trường sinh bất lão... Sơn Hải Giới là một thế giới tôn thờ kẻ mạnh chân chính, là một thế giới cá lớn nuốt cá bé."

Dương Bách Xuyên vừa dứt lời, cả hội trường xôn xao.

Người của các tông môn ngồi trên khán đài, trong đó có mấy tông môn lâu đời, sắc mặt ai nấy đều đỏ bừng, hít thở không thông. Bọn họ cũng muốn làm kẻ mạnh, hướng tới thế giới cao cấp kia.

Nhưng cũng có người ngoại lệ, đó là đàm chủ Thần Long Đàm Ngô Nam. Lúc này con ngươi của ông ấy rụt lại, hai tay bưng tách trà run lẩy bẩy, nước trà nóng đổ ra ngón tay mà ông ấy không hề hay biết. Khác với vẻ mặt kích động của những người khác, trên mặt ông ấy tràn đầy lo lắng.

Dương Bách Xuyên vẫn luôn quan sát biểu cảm của tất cả mọi người trong sân. Sau khi trông thấy nét mặt của Ngô Nam, anh thở dài một hơi. Đúng là Sơn Hải Giới tràn đầy hấp dẫn với võ cổ giả, nhưng không hẳn là chuyện tốt đối với trái đất. Tất nhiên là tiếp theo anh phải phân tích cái lợi và cái hại trong đó.

Dương Bách Xuyên không thèm để ý đến phản ứng khiếp sợ của mọi người, dừng một chút rồi tiếp tục mở miệng, kéo đề tài về lai lịch của Vân Môn. Mục đích hiện tại của anh chính là nâng lên giá trị thần bí của Vân Môn trong cảm nhận của mọi người.

“Sơn Hải Giới mà các người nghe được trong lời đồn là một nơi không tồi, nhưng điều tôi muốn nói cho các người là lai lịch của Vân Môn còn cao cấp hơn Sơn Hải Giới.

Trên mạng có câu, mộng tưởng của tôi là biển sao trời mênh mông, hiện tại những lời này có thể sử dụng trên lai lịch của Vân Môn chúng tôi.

Sư thừa của Vân Môn đến từ biển sao trời mênh mông, đến từ một thế giới còn cao cấp hơn Sơn Hải Giới, là thế giới tu chân vô biên vô tận, Sơn Hải Giới nhiều nhất chỉ là một tiểu thế giới của thế giới tu chân.

Trong hằng hà sa số thế giới tu chân, có 3000 đại thế giới, có vô số tiểu thiên thế giới, nơi nào cũng có tiên nhân, có thần thông phi thiên độn địa, dời non lấp biển…

Đây là lai lịch của Vân Môn chúng tôi, các vị đệ tử của môn phái cần phải chăm chỉ tu luyện, có một ngày tôi sẽ dẫn mọi người đi Sơn Hải Giới, đi thế giới tu chân mênh mông cuồn cuộn. Các người chỉ cần nỗ lực tu luyện cũng có thể được coi là thần tiên, tung hoành Tu Chân Giới, bất tử bất lão…”

Dương Bách Xuyên mở ra thần công lừa dối, giả giả thật thật, hơn 500 đệ tử Vân Môn nghe mặt mũi đỏ bừng, thở hổn hển.

Cho dù là đám người giới võ cổ đến xem lễ cũng không ngoại lệ, nghe Dương Bách Xuyên nói, hận không thể xông lên ôm đùi Dương Bách Xuyên.

Phi thiên độn địa, trường sinh bất lão, làm một nhân loại ai không muốn?

Hơn nữa ở đây có rất nhiều võ cổ giả, đều là người có công lực, có được sức mạnh vượt xa người bình thường, hiểu biết và khát vọng về sức mạnh vượt xa người thường.

Tròng mắt đỏ bừng, thật sự thèm nhỏ dãi thế giới mà Dương Bách Xuyên nói.

Đồng thời cũng sinh ra lòng kính sợ với Vân Môn.

Dựa theo lời của Dương Bách Xuyên, Vân Môn bọn họ tu luyện không phải võ cổ mà là người tu chân có thể phi thiên trường sinh.

Hiển nhiên không cùng một cấp bậc với võ cổ giả.

Loại thần bí này sao có thể không sợ?

Cũng có người nghi ngờ những lời Dương Bách Xuyên nói là khoác lác, nhưng ngay sau đó lật bỏ suy nghĩ này.

Bởi vì trong 500 đệ tử Vân Môn, hơn nửa có hơi thở cấp bậc Thiên Tiên, thời gian thành lập của Vân Môn căng chết cũng mười năm.

Thử hỏi trong giới võ cổ có mấy tông môn có thể dưỡng ra hơn hai trăm Tiên Thiên trong vòng mười năm?

Đại tông Côn Luân có thể không?

Tuyệt đối không thể.

Không có bất cứ tông môn nào có thể bồi dưỡng ra hơn hai trăm Tiên Thiên trong vòng mười năm.

Hơn nữa lúc trước Vương Tông Nhân đồ đệ của Dương Bách Xuyên cũng ngự kiếm phi hành, những người này tránh ở ngoài Vân Môn cũng có thể nhìn thấy phong thái bay về phía chân trời của Vương Tông Nhân. Võ cổ giả Hư Cảnh có thể làm được phi hành trên không, nhưng thời gian có hạn, nói trắng ra chỉ có thể bay lên không trung được một chút.

Ai có thể ngự kiếm phi hành mười mấy dặm như Vương Tông Nhân, sau đó có thể trở về ngay lập tức?

Không có, điểm này võ cổ giả không làm được.


Càng nghĩ càng thấy ớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK