Dương Bách Xuyên thấy uy lực đáng gờm từ ngọn lửa của tiểu Phượng Hoàng thì mừng thầm trong lòng.
Hắn trở tay, nắm chặt lấy kiếm Đồ Long, bật người lao vọt về phía trước.
Kiếm khí rợp trời toả ra khắp bốn phía, chém nát từng cỗ thi cốt thành trăm mảnh.
Đúng lúc này, hắn chợt nhìn thấy Phong Tiên hoá thành nguyên hình rồi lao vào chiến trường như một tia chớp, cây kim sau đuôi ánh lên tia sáng, như thấy được cả dư ảnh, mỗi giây trôi qua là lại có một cỗ thi cốt của yêu thú sụp đổ.
Cây kim sau đuôi Phong Tiên thật quá khủng bố, Dương Bách Xuyên nhìn thôi mà đã tê tái cả người.
Hắn không kiềm được mà suy nghĩ vẩn vơ rằng lỡ bị Phong Tiên chích một phát ngay mông thì sẽ ra sao nhỉ?
Nghĩ tới đây, Dương Bách Xuyên thoáng rùng mình, vội vàng vứt suy nghĩ không thực tế này ra khỏi đầu, chuyên tâm điều khiển kiếm Đồ Long đánh về phía đại trận Bạch Cốt, anh dũng xông lên.
Ngoại trừ chồn con thì hiện tại, ba người còn lại đều đã rơi vào trạng thái hăng say quét địch, ban đầu có vẻ rất thuận lợi, giết sướng tay cực, hơn nữa cũng chẳng đụng phải yêu thú thi cốt nào quá mạnh, đối thủ của họ đa số là những bộ thi cốt yếu nhược.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, số lượng yêu thú thi cốt chết dưới tay ba người họ đã lên tới mấy nghìn.
Thế là họ cảm thấy rất vui, nghĩ thầm rằng họ đúng là quá mạnh, tính ra đám yêu thú này cũng chẳng có gì lợi hại.
Nhưng niềm vui này không kéo dài được lâu, chẳng mấy chốc Dương Bách Xuyên đã cảm nhận được tốc độ tiến công của họ dường như chậm lại, lúc ngẩng đầu lên mới nhận ra chẳng biết từ lúc nào mà ba người họ đã tiến sâu vào trong đại trận.
Hắn ngoái đầu nhìn lại thì phát hiện đằng sau đã không còn đường lui, yêu thú thi cốt bủa vây họ lúc trước giờ đã bị thay thế bởi vô số bộ bạch cốt chân chính.
Trên người mỗi một yêu thú bạch cốt này không có tí máu thịt nào mà chỉ còn mỗi bộ xương, đặc biệt hơn là quanh bộ xương này bao trùm một quầng sáng bàng bạc, nhìn thôi cũng biết cảnh giới của yêu thú bạch cốt cực kỳ cao.
tiểu Phượng Hoàng phóng lửa tấn công, nhưng chẳng có tác dụng gì lớn, vì chúng không hề sợ hãi ngọn lửa của tiểu Phượng Hoàng.
“Chíp.”
Đúng vào lúc này, tiểu Phượng Hoàng chợt hót vang một tiếng thật dài, ngọn lửa bao quanh người chuyển dần từ đỏ rực sang tím.
Dương Bách Xuyên và Phong Tiên biết, tiểu Phượng Hoàng đã đẩy uy lực của ngọn lửa tới mức tối đa.
Khoảnh khắc ngọn lửa tím của tiểu Phượng Hoàng xuất hiện, Dương Bách Xuyên nhạy bén nhận ra yêu thú bạch cốt không lỗ mãng xông lên, mà tỏ ra hơi kiêng kỵ.
Nhưng điều làm Dương Bách Xuyên bất ngờ và khiếp sợ là rõ ràng hắn cảm ứng được trong số đám yêu thú bạch cốt này không có con nào sở hữu thực lực quá hùng mạnh, nhưng lại có thể miễn cưỡng đứng vững trước ngọn lửa màu tím của tiểu Phượng Hoàng.
Ngọn lửa tím của tiểu Phượng Hoàng không thể đốt chúng thành tro như những cỗ yêu thú thi cốt còn vương thịt thối lúc trước mà chỉ khiến chúng đỏ lên.
Hiển nhiên đây là hai loại yêu thú thi cốt có cấp bậc khác nhau.
Loại còn vương thịt thối được Dương Bách Xuyên gọi là yêu thú thi cốt, còn loại chỉ có mỗi bộ xương trắng muốt, không tí thịt thối, hơn nữa còn phát ra ánh sáng thì gọi là yêu thú bạch cốt.
Loại thứ nhất rất dễ giết, thế nên chẳng bao lâu họ đã tiến sâu vào trong đại trận.
Đúng lúc này, họ lại muộn màng nhận ra bản thân đã bị bao vây.
Hệt như có ai cố tình bày mưu tính kế để họ tiến sâu vào bên trong vậy.
Dương Bách Xuyên và Phong Tiên bốn mắt nhìn nhau, cả hai biết họ đã bị lừa.
Nhưng giờ chẳng còn đường lui nữa rồi.
Hiện tại, vô số bộ bạch cốt cao lớn uy mãnh, hoặc nhỏ thó như gà như chó bủa vây họ.
Sau khi ngọn lửa tím của tiểu Phượng Hoàng được phóng ra, Dương Bách Xuyên và Phong Tiên không chút chần chừ mà áp sát vào hai bên trái phải của tiểu Phượng Hoàng, tấn công những yêu thú bạch cốt đang lao tới
Dương Bách Xuyên vung kiếm Đồ Long trong tay, ra sức chém xuống, nhưng lần này lại phát ra tiếng “keng” giòn tan. Khi lưỡi kiếm chạm vào người yêu thú bạch cốt, hắn có cảm giác như chém phải sắt, vấn đề là thân kiếm còn được bọc bởi kiếm khí, thế mà lại chẳng gây ra tổn thương gì lớn cho chúng cả.
Cảnh tượng một kiếm chém xuống, xương rơi đầy đất mà hắn tưởng tượng trong đầu không hề xảy ra, mà thay vào đó chỉ để lại được một vết chém trên bộ bạch cốt mà thôi.
Phía bên Phong Tiên cũng không mấy thuận lợi, kim châm sắc bén, cứng cáp là thế cũng không thể khiến đám yêu thú bạch cốt này hoá thành trăm mảnh mà chỉ giống như Dương Bách Xuyên, để lại một vết xước mờ nhạt trên người chúng.
Kết quả này khiến Dương Bách Xuyên và Phong Tiên cảm thấy khá là đau đầu.
Rõ ràng đám yêu thú bạch cốt này không có tí pháp lực nào, nhưng độ cứng của xương lại cực cao, cũng cực hiếm thấy, hoàn toàn có thể sánh ngang pháp khí.
Đương nhiên chúng không phải pháp khí thật sự, thực tế thì Dương Bách Xuyên có thể cảm nhận được bên trong bạch cốt ẩn chứa sức mạnh vô cùng to lớn, thế nên mới tạo cho người ta cảm giác cơ thể đám yêu thú bạch cốt này cứng ngang với pháp khí.
Trong lúc họ ra chiêu, yêu thú bạch cốt cũng đang phản công. phản kích.
Dù xét về tốc độ hay sức mạnh, bọn chúng cũng đều không thua kém gì họ.