Dương Bách Xuyên cảm thấy thật thần kỳ, hắn không ngờ gặp nạn trong chuyến đi tiên phủ Thủy Nguyên, nhưng lại gặt hái được một đoạn tình duyên, còn kết hôn và có con với Nguyên Tranh.
Trước sau cộng lại cũng đã hơn một năm.
Hắn cảm khái sự thần kỳ của duyên phận.
Hiện tại ký ức đã được mở phong ấn, đã đến lúc hắn trở về. Tất nhiên hắn sẽ dẫn theo Nguyên Bảo và NGuyên Tranh, không thể bỏ lại chị em họ.
Nguyên Tranh đang mang thai đứa con của hắn, kết quả này là điều nằm ngoài dự liệu của hắn, nhưng tên họ Dương nào đó vẫn cực kỳ mừng rỡ.
Hắn có nhiều vợ ít con, ngoại trừ Đoàn Đoàn và Viên Viên, Dương Tinh Phó ra, bây giờ Nguyên Tranh sắp sinh cho hắn đứa con thứ tư, điều này khiến hắn vô cùng vui vẻ.
Dương Bách Xuyên nhìn ánh mắt tò mò của Nguyên Bảo, biết là mình cần giải thích cho cậu ấy...
"A Bảo đã nhìn thấy mọi việc anh rể đã làm rồi ư?" Dương Bách Xuyên nở nụ cười, ra hiệu cho Nguyên Bảo ngồi xuống.
"Vâng... Nhìn... nhìn thấy." Lần này Nguyên Bảo nói rành rọt hơn rất nhiều. Cậu ấy ngồi cùng Dương Bách Xuyên trên bãi cát, vô cùng tò mò về người anh rể này.
"Nguyên Bảo à, trước đây vì một số nguyên nhân nên anh rể mất trí nhớ... Em cũng thấy đấy, anh không phải là người bình thường, mà nên gọi là người tu chân. Nghe anh nói này, sau này em cũng tu chân cùng anh rể..."
Tên họ Dương nào đó nói về bản thân, về tu chân... cho Nguyên Bảo.
Hắn nói khoảng nửa tiếng mới đứng dậy: "Được rồi, chúng ta về thôi, chắc là chị của em lo lắng lắm cho mà coi. Những gì anh rể nói với em, em hãy từ từ tiêu hóa. Yên tâm đi, anh rể sẽ không bỏ mặc em và chị gái đâu..."
"Vâng, em tin, anh rể." Nguyên Bảo nói nhấn từng chữ.
Dương Bách Xuyên mỉm cười xoa đầu cậu ấy. Hắn nhìn ba người ông cằn nhằn đằng xa, thở dài một tiếng rồi vung tay lên, mang theo Nguyên Bảo biến mất tại chỗ. Lúc hắn xuất hiện đã về tới thông Mộng Đảo.
...
Sau đó, Dương Bách Xuyên giải thích ngắn gọn cho Nguyên Tranh về cảnh ngộ của ba người ông cằn nhằn. Tất nhiên là tạm thời Dương Bách Xuyên chưa nói ra chuyện tu chân và chuyện hắn đã khôi phục ký ức, chờ khi nào lo liệu xong tang sự cho ba người ông cằn nhằn rồi mới nói cho Nguyên Tranh. Tuy nhiên, Dương Bách Xuyên cũng bắt đầu chuẩn bị về nhà.
Hôm nay tổ chức tang sự.
Buổi tối Buổi tối Dương Bách Xuyên và Nguyên Tranh, Nguyên Bảo đều ở nhà. Sau khi khuyên nhủ và an ủi Nguyên Tranh, Dương Bách Xuyên suy nghĩ nên nói cho Nguyên Tranh biết chuyện mình đã khôi phục ký ức như thế nào.
Nguyên Bảo thì vẫn luôn lẳng lặng ngồi cạnh Dương Bách Xuyên, cậu ấy không nói gì nhưng trong đôi mắt long lanh tràn đầy ánh sáng.
Dương Bách Xuyên đang băn khoăn không biết nên mở lời thế nào. Hắn nhìn Nguyên Bảo, sau đó gật đầu ra hiệu cho cậu ấy.
Đến bây giờ Nguyên Tranh vẫn chưa biết Nguyên Bảo đã có thể cất tiếng nói chuyện.
Nguyên Bảo đón ánh mắt của Dương Bách Xuyên, lập tức hiểu ý. Cậu nhìn chị gái, chậm rãi cất lời: "Chị ơi..."
Nguyên Tranh vốn đang buồn bã vì ông cằn nhằn qua đời, cô ấy bỗng ngẩng phắt đầu, sững sờ nhìn em trai Nguyên Bảo: "A Bảo, em..."
Cô ấy tin mình không nghe nhầm. Người chồng Bạch Thanh sẽ không gọi cô ấy là chị, trong nhà cũng không có người thứ tư, rõ ràng tiếng chị này là em trai A Bảo gọi...
Nguyên Bảo mỉm cười nói: "Chị không nghe nhầm đâu, bệnh câm điếc của em đã khỏi rồi, là anh rể chữa trị cho em đấy! Anh rể không phải là người bình thường, mà là thần tiên! Anh rể đã khôi phục ký ức rồi chị ạ..."
Ầm...
Đầu óc Nguyên Tranh nổ ầm ầm. Cô ấy nghe em trai A Bảo nói không sót một câu, vô cùng chấn động.
Tất nhiên chấn động nhất là câu cuối cùng của em trai, anh rể đã khôi phục ký ức...
Cô ấy vẫn luôn lo lắng chuyện này, lo lắng một ngày nào đó người chồng Bạch Thanh sẽ khôi phục ký ức. Cô ấy sợ... sợ rằng sau khi khôi phục ký ức, chồng mình sẽ bỏ đi...
Không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy.
Nguyên Tranh xoa bụng mình, mắt đỏ hoe.
Lúc này, một bàn tay mạnh mẽ ấm áp đặt lên vai Nguyên Tranh, ôm cô ấy vào lòng: "Tranh Nhi đừng lo lắng, anh không phải là thần tiên gì hết. Cho dù anh là thần tiên thì em cũng là vợ của Dương Bách Xuyên... Bạch Thanh anh. Điều này có ông trời chứng giám..."
Dương Bách Xuyên hiểu nỗi lo lắng của Nguyên Tranh. Hắn ôm đối phương vào lòng, chậm rãi lên tiếng, bắt đầu kể tất tần tật về bản thân.