Lấy Vân Môn làm mồi dụ thu hút Ma tộc, còn các nàng sẽ hợp sức diệt trừ Ma Tộc, đó quả là công đức lớn lao.
Trong mắt Tán Tiên các nàng, Vân Môn chỉ là một bộ phận nhỏ của Tu Chân Giới, cùng lắm là bảo vệ được khoảng trăm ngàn sinh linh. Nhưng, Ma tộc lại là mối nguy cơ rình rập quanh tứ phía Tu Chân Giới, người tu chân và người bình thường đều sẽ là nạn nhân bị Ma tộc giết hại.
Trong bốn mươi năm Ma tộc phục hồi, số lượng sinh linh chết dưới tay Ma tộc đâu chỉ là mấy nghìn mấy vạn người?
Do đó, Lăng Duyệt và những người khác đều đồng ý sẽ biến Vân Môn thành tốt thí để diệt trừ Ma tộc.
Nhìn vào hiện trạng, xem chuyện này đã vượt quá tầm kiểm soát rồi.
Tiểu Ngũ nhìn lên thanh niên tóc trắng trên không trung, vẻ mặt hắn thâm trầm như nước. Sau khi quan sát, nàng ta nhận ra ánh mắt hắn vô cùng lạnh lùng, không chút cảm xúc. Ánh mắt này làm một Tán Tiên tứ chuyển như nàng cũng cảm thấy run rẩy trong lòng, tránh né đôi mắt hắn theo bản năng.
Cùng với điều đó, Tiểu Ngũ còn có chút tức giận. Bản thân mình đường đường là Tán Tiên tứ chuyển cơ mà, tại sao lại phải e sợ một tử cảnh giới Phi Thăng trung kỳ?
Thật là nực cười.
Tuy vậy… Sâu trong lòng Tiểu Ngũ, nàng ta lại cảm thấy rất bất an.
Dù sao vẫn có cảm giác hôm nay sẽ xảy ra chuyện lớm!
Rất nhiều người cùng nhìn lên chân trời!
Đúng lúc này, họ nghe thấy thanh niên tóc trắng thốt ra một chữ: “Giết!!!”
Nhất thời, các đại yêu và cao thủ cảnh giới Phi Thăng sau lưng hắn cùng lao thẳng xuống dưới, mục tiêu chính là hơn một vạn đệ tử Ma tộc còn lại.
“Grào…”
“Giết giết giết…”
Tiếng chém giết dậy lên ngút trời…
Thế trận bên phía Ma tộc loạn hết cả lên.
Thiên Yêu của Vân Môn hoàn toàn bộc phát. Mấy chục năm trước, bọn chúng bị đám Ma tộc do lão ma đầu kia chỉ huy tấn công. Dương Bách Xuyên chưa trở lại, bọn chúng chọn cách bảo thủ là phong toả núi, hết sức bức bối.
Hiện tại, thánh chủ Dương Bách Xuyên đã trở về.
Có người chống lưng cho, chúng đã có thể xả ra cơn tức sự ấm ức bị dồn nén lâu nay.
Một cuộc thảm sát gần như nghiêng về một chiều chính thức bắt đầu.
Mệnh lệnh thánh chủ Dương Bách Xuyên đưa ra rất rõ ràng, diệt sạch Ma tộc không chừa một mống!
Các Thiên Yêu cấp đại yêu và đám Lôi Lão Hổ, Khoáng Tuỳ Phong được giết chóc xả láng…
Không hề nương tay với bọn Ma tộc kia.
Chứng kiến cảnh này, những tu chân giả và người của các đại thánh địa thầm thở phào nhẹ nhõm, miễn là không nhắm vào họ thì tốt rồi.
Lúc này, thánh chủ Thông Tiên Cung, thủ lĩnh các thánh địa - Diệu Tiên và Thánh chủ Đao Chủng là hai người lên tiếng đầu tiên: “Chúng đệ tử, theo ta diệt ma…”
Hai người biết nếu người của Vân Môn ra tay thì đây sẽ là cơ hội hiếm có để tiêu diệt ma chúng.
Diệu Tiên và Thánh chủ Đao Chủng lập tức dẫn theo đệ tử của mình gia nhập cuộc chiến.
Ba nhà Thiên Kiếm Sơn, Bách Luyện Sơn Trang, Thần Phù Linh Tông ở lại, trong số ấy hai thánh chủ thánh địa đã chết dưới tay Thù Phách trước đó, hiện tại chỉ còn một thánh chủ của Thần Phù Linh Tông. Thấy Diệu Tiên và Thánh Chủ Đao Chủng tiến vào trận chiến tiêu diệt Ma tộc, ông ta đấu tranh trong lòng một hồi lâu, cuối cùng cũng cắn răng nói với các đệ tử: “Theo bổn toạ trừ ma…”
Chỉ còn Thiên Kiếm Sơn và Bách Luyện Sơn Trang… Tuy thánh chủ của họ đã vẫn lạc nhưng các trưởng lão vẫn ở đây. Thấy nhà khác đã xông lên, trưởng lão cũng đứng ra hô hào đệ tử hoà mình vào đội ngũ tiêu diệt Ma tộc.
Nhìn thấy người của các thánh địa gia nhập hàng ngũ diệt Ma tộc, Dương Bách Xuyên hừ lạnh một tiếng, sắc mặt hơi sa sầm.
Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên nhận ra Ma hồn đang ùn ùn kéo tới xoáy tròn trên chiến trường, đồng thời nhìn nhìn thấy thủ hạ của ma đầu là Tứ đại kim cương xông lên, hắn nhất thời cất giọng bảo: “Cà Lăm, độ hoá những Ma hồn kia đi, giúp chúng được giải thoát.”
Dương Bách Xuyên biết tiên sủng Ngũ Sắc Thần Ngưu có cách triệt tiêu oán khí của Ma hồn.
Ngũ Sắc Thần Ngưu vốn đang náu mình sâu trong mây mù, nghe lệnh Dương Bách Xuyên, toàn thân nó lập tức toả ra hào quanh ngũ sắc ngăn chặn oán khí của Ma hồn…
Dương Bách Xuyên tập trung theo dõi lão ma đầu và một số Tán Tiên trong trận, đây là những người mạnh nhất ở đây, nhưng không ai hành động.
Nhưng, sau khi thuộc hạ của ma đầu là Tứ Đại Kim Cương ra tay thì Dương Bách Xuyên cũng trực tiếp ra hiệu cho đám thần thú chim thần Tiểu Phượng hoàng, nghé con, chồn con, Mai tỷ hành động.
Chỉ là bốn ma đầu hơi có bản lĩnh mà thôi, hắn cảm thấy tu vi của chúng đã vượt qua cảnh giới Phi Thăng, nhưng chắc chắc là có hạn. Các thần thú, chim thần như Tiểu Phượng Hoàng, Nghé con và con chồn của Mai tỷ hoàn toàn đủ sức đối phó, coi như là rèn luyện một chút kinh nghiệm thực chiến.
Lúc này, Dương Bách Xuyên đang đứng lơ lửng trên không trung, đưa mắt nhìn xuống cả một vùng đất.
Dưới đất có hai phe.
Từ khi Dương Bách Xuyên xuất hiện, ánh mắt lão ma đầu Vu Minh Tuyền luôn theo dõi Dương Bách Xuyên không dời mắt, không nói không rằng, không ra tay hành động, cũng mặc kệ sự sống chết của đám ma chúng, như thể cái chết của ma chúng không ảnh hưởng gì đến gã.
Bên thứ ba là phe Tán Tiên, lúc trước đã có hai người bị lão ma đầu giết, bây giờ chỉ còn lại năm người, tất cả đều đứng im không nhúc nhích, tạo thế chân vạc, quan sát lẫn nhau…