Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Kết trận phòng ngự ~” Tiếng kêu của người cầm đầu Xuất Khiếu đại viên mãn vang lên, bọn họ đều chứng kiến uy lực một kiếm này của Dương Bách Xuyên, thực sự không thể địch lại được. Lão giả cầm đầu của Nghiêm gia từng đoán có lẽ Dương Bách Xuyên sử dụng thần thông kiếm kỹ cao giai, nếu không sẽ không thể giết chết hai Xuất Khiếu cảnh đại viên mãn và gần hai mươi Xuất Khiếu cảnh sơ kỳ.

Lúc này là liều mạng chém giết, không dám sơ sót, trong đám người còn sót lại của Nghiêm gia, không một người tin tưởng có thể đỡ được một kiếm này, kết trận hội tụ lực lượng thành một thể mới có hy vọng sống sót.

Tu vi của mười ba người còn lại đều là Xuất Khiếu cảnh hậu kỳ, có bốn tên đại viên mãn cầm đầu, phản ứng không hề chậm, sau khi hét lên kết trận, mười ba người đứng thẳng thành một nửa vòng tròn, cung lúc ra tay, hội tụ lực lượng lại ở trung tâm, bộc phát ra sức mạnh chân khí vô cùng cường đại, ngay sau đó đón nhận song Hắc Liên của Dương Bách Xuyên.

“Ầm ầm ầm ~”

Trong tiếng gầm rú rung trời, hai đóa hoa sen nổ tung va chạm với sức mạnh hội tụ của mười ba người này, trận nổ tạo ra năng lượng dao động khổng lồ, cát bụi bay đầy trời, không nhìn thấy gì cả…

“A a a ~”

Ngay sau đó là từng tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Dương Bách Xuyên lạnh lùng hừ một tiếng, không chút do dự vọt vào đám cát bụi, hắn vô cùng tin tưởng chiêu kiếm này của mình, bởi vì đó là một kiểm tổng hợp tất cả sức mạnh.

Chân khí, kiếm khí Huyền Hoàng, cộng thêm sức mạnh thần hồn, thậm chí còn có cả lửa thần hồn, tất cả đều bao hàm trong một kiếm này, chỉ cần hoa sen đen nổ tung, lửa thần hồn sẽ thiêu đốt tất cả.

Hắn biết một kiếm này cho dù không giết chết được tất cả bọn họ cũng cách chết không xa, đám ngươi còn sót lại cũng bị thương nặng.

Vì vậy sau khi từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, Dương Bách Xuyên giơ kiếm xông vào cát bụi bổ đao, muốn giết… Vậy phải nhổ cỏ tận gốc!

Hắn không hề có một lòng thương hại nào với Nghiêm gia, bởi vì cha mẹ chính là tơ hồng của hắn.

Đây cũng là lần đầu tiên Dương Bách Xuyên có suy nghĩ nhổ cỏ tận gốc một gia tộc.

“Phụt phụt phụt ~”

Từng tiếng kiếm xuyên qua thân thể vang lên.

Dương Bách Xuyên lao vào cát bụi, quả nhiên phát hiện có hơn một nửa người chết, còn lại bị thương, không hề nương tay, hắn cầm kiếm giết chết tất cả.

Bốn tu sĩ Xuất Khiếu đại viên mãn cũng làm hắn phải bỏ một chút công phu, nhưng cuối cùng tất cả đều trở thành vong hồn dưới kiếm của hắn.

Thực lực của bản thân có thể vượt cấp chiến đấu với Xuất Khiếu đại viên mãn, cộng thêm uy lực của thần thông kiếm kỹ, chém giết cùng cảnh giới giống như giết chó mèo.

Chờ sau khi cát bụi tan đi, Dương Bách Xuyên tắm máu đứng sừng sững, dưới chân hắn là thi thể của mười ba tu sĩ Xuất Khiếu cảnh Nghiêm gia.

Lúc này đằng xa vang lên tiếng rung động tận trời.

Mạnh Trường Thanh, Dương Vấn Thiên chiến đấu với Nghiêm Cơ Sơn và Nghiêm Tông Thanh.

Dương Bách Xuyên giết đỏ mắt, ánh mắt như lưỡi đao, nhìn qua, chỉ thấy Mạnh Trường Thanh đang yếu thế hơn Nghiêm Tông Thanh, dù sao Mạnh Trường Thanh cũng vừa mới lên đến Phân Thần cảnh, không thể mạnh hơn Nghiêm Tông Thanh được. Lúc này Nghiêm Tông Thanh nhìn thấy đệ tử Nghiêm gia đều bị Dương Bách Xuyên giết chết, phát ra một tiếng thét dài: “A… Chó chết, lão phu muốn ngươi chết ~”

Dứt lời, toàn thân Nghiêm Tông Thanh lóe lên, một thân ảnh màu đỏ lửa phân liệt ra từ trong thân thể của ông ta, lao về phía Dương Bách Xuyên.

Dương Bách Xuyên lạnh lùng không chút sợ hãi, nặng nề nói: “Lão chó già, đến đúng lúc lắm.”

Hắn biết đây chính là hóa thân của Nghiêm Tông Thanh.

Cảm nhận được hơi thở, biết ngay đây là một phân thần hệ Hỏa, đây cũng là thiên phú thần thông của cường giả Phân Thần cảnh.

“Nhất kiếm nhất Hắc Liên, một hóa hai, đi ~” Dương Bách Xuyên không chút do dự đâm kiếm về phía phân thân của Nghiêm Tông Thanh.

Nghiêm Tông Thanh là người biết hàng, lúc hai đóa hoa sen xuất hiện trên thân kiếm của Dương Bách Xuyên, ông ta liền biết đây là thần thông kiếm kỹ, trong lòng cả kinh, không thể tin được tiểu tử này có được thần thông cao giai.

Cũng không dám lơ là, hai tay vung lên, hội tụ thành một Hỏa Long.

“Gao ~”

Tiếng rồng ngâm vang lên, Hỏa Long của Nghiêm Tông Thanh lao về kiếm khí Hắc Liên của Dương Bách Xuyên.

“Ầm đùng, ầm đùng ~”

Sau tiếng va chạm nổ mạnh, hoa sen đen của Dương Bách Xuyên nổ tung, Hỏa Long của Nghiêm Tông Thanh cũng biến mất, nhưng lại ngăn cản được phần lớn kiếm khí của Dương Bách Xuyên. Bởi vì Dương Bách Xuyên cảm nhận được rất rõ ràng, sau khi hoa sen đen nổ tung hóa thành cánh sen đen, mặc dù vẫn lao về phía Nghiêm Tông Thanh nhưng uy lực bị suy giảm mạnh.

Quả nhiên khi Nghiêm Tông Thanh đối mắt với 24 cánh hoa sen đen, ánh sáng lập lòe trên tay, một cây quạt được luyện hóa từ thực vật nào đó xuất hiện, phất một cái về phía 24 cánh sen, tất cả cánh sen đen biến mất.


Một kiếm này nhìn như bị Nghiêm Tông Thanh hóa giải, nhưng Dương Bách Xuyên nhìn thấy được hơi thở của phân thân hệ Hỏa của Nghiêm Tông Thanh yếu đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK