Trên tế đàn phát ra ánh sáng lấp lánh, ba người Mai tỷ loáng thoáng nhìn thấy một con chồn đứng trên tế đàn.
Ngay sau đó, một vệt ánh sáng vàng bay xuống.
Chẳng phải là con chồn sao?
Có điều lúc này trên người con chồn đã có sự thay đổi lớn, dường như đã thay da đổi thịt.
Sau lưng nó mọc ra một đôi cánh màu vàng, hình thể vẫn như cũ, toàn thân có từng đường hoa văn lưu chuyển, trông càng thêm thần bí.
Nhưng trong mắt ba người Mai tỷ, con chồn mọc đôi cánh vàng trông càng đáng yêu.
"Chít chít chít chít..."
Con chồn bay xuống tế đàn rồi bay vòng quanh ba người Mai tỷ. Nó kêu chít chít, vẫn chưa biết nói tiếng người.
Nhưng tiếng kêu này đã hoàn toàn khác, tràn đầy sóng tinh thần, mọi người có thể hiểu được nó đang nói gì.
Nó đang reo hò, cũng đang hỏi thăm về Dương Bách Xuyên...
Mọi người rất vui khi con chồn tỉnh lại. Không còn nghi ngờ gì nữa, con chồn không chỉ hồi phục yêu đan bị thương, mà còn tiến hóa một lần.
Hiện tại nó đã chính thức bước vào giai đoạn Thần Chồn Phi Thiên mà Vân Thiên Tà từng nói.
Lúc này con chồn đã thực sự tiến hóa!
Điều này cũng chứng minh uy lực của đại trận Âm Dương Phục Tô, không hổ danh tiên trận!
Mai tỷ báo cho con chồn biết Dương Bách Xuyên đã vào trong đại điện, đến giờ vẫn chưa ra ngoài, đang tu luyện trong đó.
Con chồn phi vào đến bên ngoài đại điện, không tiến vào trong mà chỉ hấp háy đôi mắt linh hoạt nhìn cửa đại điện...
Trâu thần Ngũ Sắc thấy con chồn đi đến, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, thậm chí ở sâu đáy mắt có vẻ e ngại.
Nó đã nằm nhoài bên ngoài đại điện suốt ba mươi năm không nhúc nhích.
Đối mặt với Trâu thần Ngũ Sắc - tiên sủng hàng thật giá thật, con chồn kêu chít chít, không sợ chút nào.
Ba người Mai tỷ ở đằng xa trợn tròn mắt vì nghe thấy con chồn đuổi Trâu thần Ngũ Sắc đi, bắt nó tránh đường để mình canh giữ bên ngoài đại điện chờ Dương Bách Xuyên.
Phải biết rằng Trâu thần Ngũ Sắc là tiên sủng chân chính đấy!
Mặc dù nó chỉ là tiên sủng có tu vi thấp nhất, nhưng cũng tương đương Tán Tiên tứ chuyển.
Vậy mà con chồn lại vô cùng bá đạo yêu cầu Trâu thần Ngũ Sắc đi khỏi trước cửa đại điện?
Thấy vậy ba người Mai tỷ cũng đổ mồ hôi, vội vàng đi tới, rất sợ con chồn chọc giận Trâu thần Ngũ Sắc.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến ba người Mai tỷ trợn tròn mắt.
Bọn họ nhìn thấy Trâu thần Ngũ Sắc liếc nhìn con chồn rồi đứng dậy, kéo lê cái bụng phệ đi khỏi trước cửa đại điện đến một chỗ xa, sau đó đổi một tư thế thoải mái, tiếp tục ngủ.
Ba người Mai tỷ cũng phải cạn lời với Trâu thần Ngũ Sắc. Đường đường là tiên sủng, ở trong môi trường tràn đầy năng lượng như thế này mà lại khăng khăng không chịu tu luyện, đặt giấc ngủ lên hàng đầu.
Hèn chi trông cứ như con heo, nếu không có cặp sừng trâu trên đầu thì nó chính là một con heo mập.
Điểm quan trọng là Trâu thần Ngũ Sắc ngoan ngoãn nhường chỗ cho con chồn...
Có thể thấy hiện tại con chồn không tầm thường...
Nhưng Mai tỷ ngẫm nghĩ, hình như yêu thú, linh thú bên cạnh tên họ Dương nào đó không có một con nào đơn giản.
Muốn thần thú có thần thú, muốn dị thú có dị thú, con nào con nấy đều mạnh.
Sau khi con chồn ngồi xuống trước cửa đại điện, ba người Mai tỷ đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao con chồn lại chiếm vị trí quan trọng như vậy trong lòng Dương Bách Xuyên.
Nhìn dáng vẻ này của con chồn, hẳn là nó định hộ pháp cho Dương Bách Xuyên, chờ Dương Bách Xuyên ra ngoài.
Lúc trước ba người cũng từng nghĩ đến chuyện đi hộ pháp cho Dương Bách Xuyên, nhưng sau khi Trâu thần Ngũ Sắc nằm ở cửa, họ không quan tâm nữa. Dù sao bọn họ cũng thấy Trâu thần Ngũ Sắc đang ngủ, không có chuyện gì.
Lúc này nhìn con chồn có thể thấy nó không yên tâm về Trâu thần Ngũ Sắc, đích thân hộ pháp ở ngoại điện cho Dương Bách Xuyên.
Thảo nào trong dàn linh sủng đông đảo, Dương Bách Xuyên lại độc sủng một mình con chồn.
Ngay cả lần này đi ra ngoài, trải qua chặng đường xa xôi và khó khăn nguy hiểm, mục đích cuối cùng là nghĩ cách chữa lành yêu đan bị thương cho con chồn.
Bây giờ con chồn không chỉ hồi phục mà còn tiến hóa ra một đôi cánh vàng.
Xem như đã hoàn thành nguyện vọng.
"Chít..."
"Ong ong..."
Đúng lúc này, trên tế đàn lại vang lên hai tiếng thét dài một trước một sau.
Ba người Mai tỷ nhìn sang thì thấy trứng đá thạch anh trên tế đàn và trứng ong đều phát ra ánh sáng.
Bọn họ biết là Lục Nhĩ Mi Hầu và Phong Tiên sắp phá trứng chui ra rồi.
Cùng là tiếng kêu chít chít, nhưng tiếng kêu chít chít của con chồn rất trong trẻo, còn tiếng kêu chít chít của Lục Nhĩ Mi Hầu lại tràn đầy bá đạo.
Rắc! Trứng đá thạch anh trên tế đàn vỡ ra, con khỉ vàng lấp lánh nhảy ra ngoài, ngửa mặt lên trời thét dài... có vẻ như tràn đầy thù hận.
Tiếp đó Phong Tiên cũng phá vỏ chui ra, hóa thành con con toàn thân màu bạc, to bằng nắm đấm, cánh tàn trên lưng đã biến mất, thay vào đó là chín đôi cánh.
Nàng ta chuyển động phát ra tiếng ong ong, khiến không gian xung quanh nổi gợn sóng.