Dương Bách Xuyên đến cách ma đầu ba mươi mét thì dừng lại, trong lòng chợt động, cảm nhận được Cửu Sí Phong Châm vẫn ghim trong đầu lão ma đầu, nhưng lúc này nó đang rung rung.
Hả?
Lẽ nào lão ma đầu còn chuẩn bị hậu chiêu?
Trong khi Dương Bách Xuyên nghĩ như vậy, trên người lão ma đầu lóe lên một tia sáng bạc, bay vèo về phía hắn.
Dương Bách Xuyên thầm niệm trong đầu, tia sáng bạc này dừng trước mi tâm.
Chính là Cửu Sí Phong Châm của hắn!
Nó bị lão ma đầu cưỡng chế rút ra, quay lưng đả thương hắn.
Nhưng Cửu Sí Phong Châm là bảo vật do Dương Bách Xuyên luyện hóa, có liên kết tinh thần, tất nhiên nó không thể đả thương hắn. Dương Bách Xuyên chỉ cần nghĩ trong đầu là nó đã dừng lại trước mi tâm.
Dương Bách Xuyên vung tay lên, thu Cửu Sí Phong Châm vào trong cơ thể.
Hắn nhìn sang, lão ma đầu Vu Minh Tuyền đã đứng dậy.
Nhưng lúc này trên mặt gã máu thịt be bét, đã bị Cửu Sí Phong Châm phá hủy gương mặt.
Dương Bách Xuyên biết lão ma đầu lợi hại, ma hồn không thể hủy diệt, hắn cũng không trông cậy vào một châm có thể giết chết đối phương, có thể phá hủy gương mặt gã đã tốt lắm rồi.
Không thể giết chết nhưng ít nhất cũng làm lão ma đầu bị thương.
"Tiểu bối, ngươi... được lắm..." Lúc này, rõ ràng là ngũ quan của lão ma đầu đã bị hủy, nhưng gã vẫn có thể nói chuyện.
Dương Bách Xuyên nhìn sang thì thấy lão ma đầu chầm chậm lắc cổ.
Sau đó, một gương mặt khác xuất hiện.
Đó là gương mặt mơ hồ không rõ lúc trước, huyết vụ từ từ biến mất, để lộ ra một gương mặt khiến Dương Bách Xuyên sởn gai ốc.
Gương mặt này không có mắt, nhưng có ba cái miệng.
Ngoài ra không còn gì khác.
Đây là mặt song diện ban đầu của lão ma đầu.
Sau khi một gương mặt bị hắn phá hủy, gương mặt phía sau này lộ ra.
Một gương mặt rất kỳ lạ, ba cái miệng tạo thành hình chữ phẩm.
Dương Bách Xuyên cảm nhận được khí tức nguy hiểm.
Lúc này, một trong ba cái miệng của lão ma đầu nói: "Thằng nhãi nhà ngươi đáng chết..."
Một câu nói của lão ma đầu đã chọc giận tên họ Dương nào đó, hắn lập tức mắng lại: "Lão ma đầu, chưa biết chắc kẻ chết là ai đâu, dựa vào ba cái miệng của ngươi có thể lật trời chắc?"
"Diễm Sát, Âm Sát, Chú Sát... Chết!"
Lão ma đầu ngâm nga một tràng, ba cái miệng phát ra ba loại lực lượng, cẩn thận cảm nhận sẽ phát hiện ra đó là sát khí.
Ba loại lực lượng hóa thành ba cột sáng màu đỏ, trắng, đen phóng về phía Dương Bách Xuyên.
Lần này Dương Bách Xuyên sợ hết hồn, hắn không ngờ ba cái miệng của lão ma đầu lại có thể phun ra ba lực lượng mạnh như vậy.
Khí tức bậc này khiến nguyên thần của hắn cảm thấy nguy hiểm.
Là sát khí, cũng là ma khí cường đại. Tóm lại là trong cảm tri, khí tức của ba cột sáng mà lão ma đầu phun ra không hề tầm thường.
Mau chóng phòng ngự toàn thân mới là đúng đắn. Chuông Đông Hoàng, cánh cửa U Đô, nhục thể chân nguyên, những gì có thể sử dụng Dương Bách Xuyên đều sử dụng hết. Đã cảm thấy bất thường thì chỉ có thể dốc hết sức phòng bị.
Kiếm Đồ Long trong tay cũng không rảnh rỗi, kiếm khí pháp tắc chém về phía lão ma đầu.
Ầm...
Một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện.
Dương Bách Xuyên chém một kiếm, kiếm khí của hắn lập tức bị cắn nuốt.
Ba đạo sát khí mà lão ma đầu phun ra giống như hợp thành một cái miệng rộng, vẫn là hình chữ phẩm tấn công.
Kiếm khí của Dương Bách Xuyên đụng vào, biến mất trong ba loại sát khí giống như bị cắn nuốt.
Chuyện này khiến Dương Bách Xuyên kinh hãi, nhưng lúc này ba loại sát khí của lão ma đầu đã ập lên người hắn.
Keng keng keng...
Chuông Đông Hoàng tỏa sáng, phù văn màu vàng vận chuyển phòng ngự, phát ra một tiếng chuông như đang gào thét trong tai Dương Bách Xuyên.
Ầm! Cuối cùng lớp phòng ngự của chuông Đông Hoàng bị phá, biến mất.
Dương Bách Xuyên vội vàng thôi động cánh cửa U Đô, nhưng lại phát hiện ra ba loại lực lượng sát khí của lão ma đầu không tiến vào cánh cửa U Đô. Nói cách khác, cánh cửa U Đô không thể hấp thu ba loại lực lượng này.
Thoắt cái ba loại lực lượng sát khí đã chui vào trong cơ thể hắn.
"Để xem lần này thằng nhãi ngươi còn sống nổi không?" Lúc này lão ma đầu mới đi tới chỗ cách Dương Bách Xuyên mười mét, dừng lại nhìn hắn.