Sau khi ba người trò chuyện thêm dăm ba câu, Hiên Viên Khai Minh và Tề Mậu Đốn chắp tay cáo biệt, dù sao chuyện rắc rối do Ma tộc gây ra đã được giải quyết ổn thỏa, họ cũng chẳng còn lý do nán lại Tu Chân Giới. Trên hết là ở đây, thực lực của Tán Tiên bị hạn chế, nên càng ở lâu sẽ càng nguy hiểm, thế là họ quyết định sẽ quay về đảo Tán Tiên ngay bây giờ.
Cũng nhờ lần diệt trừ mầm móng tai họa lần này mà địa vị của Vân Môn ở Tu Giả Giới đã được nâng lên tối cao, thậm chí còn thay thế luôn cả Thông Tiên Cung, thật sự trở thành thánh địa trong các thánh địa.
Sau này, Dương Bách Xuyên còn hạ lệnh cho cả Tu Chân Giới phải ra sức diệt trừ dư nghiệt của Ma tộc ở mọi mặt, thậm chí còn sai các đệ tử rời núi rèn luyện.
Có Vân Môn làm người đi đầu, các tông môn thánh địa khác tất cũng không dám trơ mắt đứng nhìn, bắt đầu sốt sắng ra lệnh cho đệ tử của mình đi diệt trừ Ma tộc ở Tu Chân Giới, hay nói một cách khác là tống đệ tử ra ngoài rèn luyện.
Kể cả các tiểu thế giới cũng vậy…
Chính vì vậy mà thời kỳ huy hoàng của tu chân ở Tu Chân Giới đã được mở ra.
Các tông môn thánh địa lớn cũng lũ lượt chiêu sinh thêm đệ tử để lấp đầy phần nguyên khí bị tổn thương nặng nề sau sự bùng nổ của Ma tộc…
Dương Bách Xuyên cũng không ngoại lệ, hắn đã hạ lệnh cho Vân Môn Tiên Cảnh bắt đầu chiêu thu đệ tử...
Cứ thế, Vân Môn hiên ngang bước lên con đường trở thành thánh địa số một chân chính.
Trong khoảng thời gian này, Dương Bách Xuyên vẫn luôn đề cao cảnh giác, chờ người của đảo Tán Tiên và tiểu yêu giới tới tìm mình gây sự, nhưng nhoáng cái đã ba năm trôi qua, vậy mà chẳng thấy ai tìm tới cửa cả.
Trái lại, trong ba năm này, khi các đệ tử Vân Môn ra ngoài rèn luyện đã tìm thấy hai người vợ của hắn trong một tiểu thế giới, chính là Diệp Vô Tâm và Hạ Thiền.
Thế là giờ đây, cuối cùng các bà vợ của Dương Bách Xuyên cũng tề tựu đông đủ.
Từ đó trở về sau, họ Dương nào đó một lòng ở yên tại Vân Môn Tiên Cảnh, ung dung dạy bảo đệ tử cũng như tiêu dao hưởng lạc với vợ con.
Thoạt nhìn thì đúng là thế thật, nhưng thực ra, hắn đang chờ người của đảo Tán Tiên và tiểu yêu giới tới trả thù, ngoài ra còn một chuyện quan trọng khác nữa, đó là sau khi tu vi của hắn đạt tới Phi Thăng cảnh đại viên mãn, không biết chừng một ngày nào đó sẽ phi thăng lên Tiên Giới, thế nên hắn muốn ở bên người nhà của mình nhiều thêm một chút, đồng thời nghiêm túc phát triển thực lực của Vân Môn, để lỡ ngày nào đó hắn đột ngột rời đi cũng sẽ không bị người khác bắt nạt.
Vậy là cứ mỗi ba tháng, hắn lại mở lớp truyền thụ kinh nghiệm cũng như những thứ hắn chiêm nghiệm được về tu luyện cho các đệ tử Vân Môn nghe.Toàn bộ kiến thức mà hắn tốn ba mươi năm mới có được về ba khu vực có di tích Pháp Tắc như Rừng Ngộ Đạo đều được hắn truyền lại cho hậu bối.
Ở Tu chân không có năm tháng này, chớp mắt đã đến trăm năm sau trận đại chiến đó.
Trong trăm năm nay, Dương Bách Xuyên có thể nói là lĩnh hội triệt để con đường tu luyện của chính bản thân, thậm chí còn biên soạn một quyển sách ghi chép tất tần tật về rừng Ngộ Đạo, để mỗi đệ tử Vân Môn có thể tìm đọc và suy ngẫm.
Cũng trong trăm năm quẩn quanh ở Phi Thăng cảnh đại viên mãn, tuy tu vi không chút tiến bộ, nhưng hắn đã càng thêm thuần thục, đồng thời cũng chạm tới bình cảnh.
Giờ chỉ còn kém một bước là ngộ ra được Ánh Quang Tiếp Dẫn, vậy thì có thể tức khắc phi thăng thành tiên.
Hiện tại tình trạng của Vân Môn đã hoàn toàn ổn định, các đại yêu cũng lần lượt tiến vào Phi Thăng cảnh, đương nhiên vẫn còn kém mấy bước mới đạt tới đỉnh, có điều hắn tin với họ, đó chỉ là vấn đề thời gian.
Sau trăm năm, đảo Tán Tiên vẫn không có chút động tĩnh gì, nhưng một ngày nọ lại có đệ tử tới bẩm báo rằng có người của tiểu yêu giới tới cửa bái phỏng.
Lúc Dương Bách Xuyên đến đại điện, vừa nhìn thấy người của tiểu yêu giới, trong lòng thầm mừng rỡ vô cùng.
Hôm nay có hai người tới, một già một trẻ.
Người già là một bà lão với mái đầu trắng xóa, tròng mắt sâu thẳm, âm u, cả hắn cũng không thể nhìn thấu, chỉ cảm nhận được bên trong người bà lão tồn tại một ngọn lửa cực lớn đang bốc cháy hừng hực, hơn nữa vô cùng mạnh mẽ.
Về phần người trẻ…
“Chào đại ca ca, đã lâu không gặp rồi nhỉ, đại ca ca có còn nhớ Tiểu Đường Đường không? Hì hì.”
Đó chẳng phải là tiểu trích tiên Đường Đường năm ấy sao?
“Tiểu Đường Đường, sao muội lại tới đây.” Dương Bách Xuyên khó hiểu hỏi, đồng thời cũng vui sướng ra mặt khi được găp lại người quen cũ là Tiểu Đường Đường.
“Muội á hả, tất nhiên là theo chân sư phụ tới rồi.” Tiểu trích tiên Đường Đường vẫn hoạt bát như năm ấy, hoan hỉ nhảy chân sáo tới bên cạnh Dương Bách Xuyên, ôm lấy tay Dương Bách Xuyên bảo: “Đại ca ca, để muội giới thiệu với huynh nhé, đây là sư phụ của muội, Thần Phượng bà bà, người tới từ tiểu yêu giới đó nha.”
Dương Bách Xuyên lắng tai nghe tiểu trích tiên giới thiệu về bà lão, đầu óc vẫn rối như tơ vò, hắn biết người ở tiểu yêu giới sẽ có huyết mạch, hay nói đúng hơn là tồn tại ở dạng nửa người nửa yêu, nhưng tiểu trích tiên Đường Đường là con người một trăm phần trăm mà, sao lại quen biết với người ở tiểu yêu giới thế này?
Tất nhiên, dù cảm thấy khó hiểu thật, nhưng người ta đã tới địa bàn của hắn chơi, vậy hắn không thể đánh mất phép lịch sự được. Hơn nữa hắn và tiểu trích tiên Đường Đường còn là người quen cũ, năm đó sau khi tới Tu Chân Giới, hai người đã tạm biệt nhau, tính tới bây giờ đã là mấy trăm năm trôi qua rồi.
Hắn bước lên phía trước, ôm quyền cúi chào bà lão: “Vãn bối Dương Bách Xuyên kính chào Thần Phượng bà bà.”