Mặc dù Lục Nhĩ Mi Hầu không nói tu vi của hắn là cấp bậc gì, nhưng Dương Bách Xuyên nghĩ, chỉ cần lật tay đã có thể xử lý được lão ma đầu, ít nhất thì cấp bậc của hắn cũng phải là Tán Tiên ngũ chuyển.
Đương nhiên đây chỉ là Dương Bách Xuyên đoán, năm đó Lục Nhĩ và Phong Tiên phá trứng đã nói tu vi của nàng bị hao tổn tương đương với Tán Tiên tứ chuyển, hiện tại trải qua mấy chục năm không gặp, người ta đường đường là Tiên Vương, có lẽ thực lực khôi phục cũng rất nhanh, hơn nữa Lục Nhĩ Mi Hầu và Phong Tiên là tiên thể chân chính, lúc dùng rượu ngon phá trứng cũng không bị tổn hại nhiều.
Thế nên hôm nay con khỉ này thô bạo đánh lão ma đầu rồi tiêu diệt ông ta cũng là chuyện trong dự liệu.
Dương Bách Xuyên giữ Lục Nhĩ Mi Hầu ở lại là để cho người của mấy đại thánh địa và những tán tiên kia thấy, sau lưng Dương Bách Xuyên ta có người, liều bối cảnh mà thôi, lão tử ngay cả yêu tiên cũng có thể gọi tới.
Đám tán tiên như các ngươi là cái rắm gì!
Quả thật, những tán tiên kia bao gồm cả Diệu Tiên và thánh chủ Đao Chủng, sau khi nhìn thấy Lục Nhĩ Mi Hầu lật tay đã có thể tiêu diệt được lão ma đầu, trong lòng ai nấy đều hoảng sợ không thôi.
Lúc này, nhìn dáng vẻ thân quen của Dương Bách Xuyên và Hầu Tử, mặc dù mọi người không nghe được cuộc trò chuyện giữa một người một khỉ, nhưng tất cả đều nghĩ tới một khả năng.
Con khỉ này chống lưng cho Dương Bách Xuyên…?
Trước đó lão ma đầu đã hét lên vì sợ hãi.
Dù sao thì sự xuất hiện của Lục Nhĩ Mi Hầu cũng khiến cho rất nhiều người khiếp sợ.
Với Dương Bách Xuyên mà nói, đây chỉ là mượn cáo oai hùm mà thôi, cho dù Lục Nhĩ Mi Hầu không ra tay thì hắn cũng có thể khiến cho tâm thần của những tán tiên kia đại loạn, thế là đủ rồi.
Lúc này, Lục Nhĩ Mi Hầu đồng ý áp trận là đã nể mặt lắm rồi.
Dương Bách Xuyên rèn sắt khi còn nóng, hắn năm người Nạp Lan Ngự Phong đang vây lấy đám Tử Hoàng, Dương Bách Xuyên không có ý định tha cho kẻ đầu têu tính kế với Vân Môn của hắn.
Sát khí ngút trời, hắn chuẩn bị giết chết năm người này.
Nhưng mới chỉ đi được vài bước, bên tai hắn vang lên giọng nói của Lục Nhĩ Mi Hầu.
Lục Nhĩ Mi Hầu hỏi: “Ngươi muốn giết chết những tán tiên này?”
Dương Bách Xuyên không quay đầu, hắn ngạc nhiên khi Lục Nhĩ Mi Hầu hỏi nhưng vẫn trả lời: “Đúng.” Ai cũng có thể nhìn ra dáng vẻ đằng đằng sát khí của hắn.
“Đảo Tán Tiên có một lão già lục chuyển, ngươi nên cố gắng đừng trêu chọc thì hơn, nếu như Tán Tiên lục chuyển ra tay, ta cũng không làm gì được.” Lục Nhĩ Mi Hầu nói.
“Sao ngươi biết đảo Tán Tiên có Tán Tiên lục chuyển?” Dương Bách Xuyên nghe Lục Nhĩ Mi Hầu nói vậy thì trong lòng hơi nghẹn lại, mấy lão khốn nạn này tính kế Vân Môn của hắn, chẳng lẽ cứ vậy mà tha cho bọn họ?
“Ta tới đây từ đảo Tán Tiên, vậy nên biết rõ ở đó có Tán Tiên lục chuyển, ngươi giết chết những người này là lựa chọn không khôn ngoan, hơn nữa có một tên là người của Tiểu Yêu Giới, Tiểu Yêu Giới cũng là nơi khiến ngươi phải đau đầu, ngươi nghe ta, ép bọn họ mở Thiên Môn phi thăng là được, sau này cho dù có người của đảo Tán Tiên hay Tiểu Yêu Giới đến thì còn có đường quay về.
Nhưng nếu hôm nay ngươi giết chết những người này, tất cả sẽ không còn đường sống, ngươi suy nghĩ rõ ràng rồi ra tay…?”
Hai tay Dương Bách Xuyên siết chặt nổi đầy gân xanh, lẽ nào thật sự phải tha cho lũ khốn nạn này?
Nếu hôm nay hắn không trở về thì sao?
Nếu hắn không kịp thời quay lại, lần này Vân Môn sẽ bị Ma tộc và đám gọi là cao thủ chính đạo hủy diệt, vợ con hắn, đệ tử hắn, bạn bè người thân, thuộc hạ và những đại yêu theo hắn vào sinh ra tử đều sẽ chết, toàn bộ Vân Môn tiên cảnh trở thành một đống phế tích.
Đây chính là kết quả của lần này.
Bây giờ nghe Lục Nhĩ Mi Hầu nói vậy, trong lòng Dương Bách Xuyên rất rối rắm, cũng tràn đầy tàn bạo.
Tán Tiên lục chuyển…?
Mặc dù hắn không biết Tán Tiên lục chuyển mạnh tới đâu nhưng khi tiếp xúc với cấp bậc tứ chuyển đã có thể tưởng tượng được. nếu Tán Tiên lục chuyển thật sự xuất hiện, hắn quả thật không thể chống đỡ được.
Nhưng…Lẽ nào vì sau lưng người khác có Tán Tiên cường đại mà hắn phải tha cho kẻ địch đã tính kế với Vân Môn?
Nếu lần này hắn không trở về kịp thời thì hậu quả chính là diệt môn.
Cục tức như vậy, bảo hắn làm sao nuốt trôi?
“Hôm nay nếu ta không về kịp thì đợi ta sẽ là Vân Môn bị hủy diệt, không giết đám khốn kiếp này, ta còn tu chân cái quái gì nữa? Ngay cả người thân bằng hữu cũng bị bắt nạt, ngay cả rắm cũng không dám thả, vậy thì tiên đạo này không tu cũng được.”
Dứt lời, Dương Bách Xuyên bước chân vào trận pháp.
Lúc này, Dương Bách Xuyên không thấy vẻ mặt của Lục Nhĩ Mi Hầu nhưng có chút thất thần, hắn nhìn bóng lưng của Dương Bách Xuyên: “Đúng vậy, con đường cầu đạo, nếu ngay cả bảo vệ tộc nhân của mình cũng không làm được thì còn cầu cái gì nữa?”
Nói xong, Lục Nhĩ Mi Hầu bật cười…
…
Dương Bách Xuyên mang theo sát khí vọt vào trong trận pháp, hắn đã mệnh lệnh cho đám Tử Hoàng, nếu như không giết được thì vây bọn họ lại.
Vậy nên cho tới hiện tại, chỉ có trâu thần Ngũ Sắc là xông vào đại trận chém giết, nhưng cũng chỉ tấn công phòng thủ.
Còn đám Nạp Lan Ngự Phong đã bị ép tới sát rìa, trông vô cùng chật vật.