Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng cơ thể anh không thể động đậy, anh không ra được nên chỉ có thể lâm vào trạng thái lo lắng không chịu nổi.

Sau khi đám Triệu Nam đi được khoảng nửa tiếng, cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng hoàn thành tu luyện và khôi phục tự do cơ thể. Vừa nghĩ một cái, anh đã vọt ra khỏi bình Càn Khôn.

Điều đầu tiên Dương Bách Xuyên làm sau khi đi ra là gọi sư phụ nhưng lại không nhận được sự trả lời. Anh có thể cảm nhận được sự tồn tại của sư phụ Vân Thiên Tà nhưng lại không gọi ra được.

Hồi tưởng lại tình huống vụ nổ lúc ấy, ý thức anh chìm vào bóng tối, nhưng sư phụ lại tức giận mắng rằng lật thuyền trong mương. Giờ nghĩ lại thì có lẽ khi anh bất tỉnh, ông đã vận dụng sức mạnh để bảo vệ anh, hoặc là kích thích bình Càn Khôn hút anh vào không gian bên trong.

Điều đó dẫn tới việc ông đã hoàn toàn ngủ say, lần này khả năng cao là chìm vào ngủ say thật.

Dương Bách Xuyên vẫn có thể cảm nhận được sự liên hệ mỏng manh của sư phụ, tình hình thật sự không ổn.

Anh cũng không dám quấy rầy, trong lòng chỉ có thể cầu mong bình Càn Khôn thần bí sẽ giữ cho thần hồn của sư phụ bất diệt.

Dương Bách Xuyên không thể nào biết được bình Càn Khôn thần bí đã giấu sự phụ ở đâu trong bình mà chỉ có thể cảm nhận được.

Sau khi ra khỏi bình Càn Khôn, anh nâng bên trái lên, đồ đằng của bình Càn Khôn vẫn quay về trên người anh với vẻ sinh động như thật.

Anh vừa nghĩ sẽ đi vào bình Càn Khôn, giây tiếp theo cơ thể đã hơi run lên và tiến vào không gian của bình Càn Khôn lần nữa.

Có thể tùy ý ra vào bình Càn Khôn.

Chỉ có một điều khiến Dương Bách Xuyên cảm thấy rất nguy hiểm.

Đó chính là khi anh đi vào bình Càn Khôn, bình Càn Khôn sẽ khôi phục thành dáng vẻ ban đầu và biến thành lọ thuốc hít lần nữa. Nó không thể di chuyển mà chỉ có thể rơi xuống tại chỗ.

Anh biết rằng với tình hình này, khi bị kẻ địch đuổi giết sẽ không thể sử dụng bình Càn Khôn. Lỡ như bị kẻ thù nhặt bình Càn Khôn đi thì anh chính là con ba ba trong hũ.

Sau khi tu luyện ba ngày trong bình Càn Khôn đi ra, cơ thể anh đã đạt tới Kim Cương Tam Trùng Thiên, tu vi từ Trúc Cơ tầng bảy lên đến Trúc Cơ tầng chính, có thể so sánh ngang bằng Tiên Thiên tầng chín sơ cấp.

Cũng coi như là trong họa có phúc, anh đã có được thu hoạch lớn về mặt thực lực.

Sau đó, anh triệu hồi kiếm Đồ Long ra, sau khi tâm ý tương thông với kiếm Đồ Long, chỉ cần một ý nghĩ của anh, nó đã biến thành thanh kiếm to lớn dài 3 mét. Dương Bách Xuyên nhảy lên kiếm Đồ Long, ngự kiếm phi hành rời khỏi hoang đảo rồi sau đó đi thẳng đến nhà họ Hồng.

Đây là nguyên nhân anh mất tích.

Nhưng không thể nói những việc này với mọi người được. Dù Lục Tuyết Hi có hỏi, nhưng người khác cũng nhìn về phía anh, nhưng Dương Bách Xuyên không thể tiết lộ bí mật anh có bình Càn Khôn được.

Anh nhếch miệng cười nhìn Lục Tuyết Hi và cười ha ha đáp: “Mấy ngày nay tôi đến làm khách tại điện Diêm Vương ở Địa phủ, làm một bữa rượu với Diêm Vương, sau đó thì quay lại, ha ha ha…”

Dương Bách Xuyên hi hi ha ha trả lời làm tất cả mọi người trợn trắng mắt, mọi người đều hiểu là anh không muốn nói.

Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, mọi người đều hiểu điều nay. Lục Tuyết

Hi không hỏi thêm nữa, những người khác cũng sẽ không gặng hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK