Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chồn nhỏ…… Trở về……”

Trong lòng Dương Bách Xuyên cực kỳ kinh hãi, hắn không ngờ chồn nhỏ vẫn tiếp xúc với Khúc Minh Nguyệt, nhưng đồng thời cũng vô cùng cảm động.

Hắn đau lòng chồn nhỏ, mắng: “Ngươi… Ngốc à?”

Nhưng chồn nhỏ không để ý đến Dương Bách Xuyên, dừng trên người Khúc Minh Nguyệt, dùng móng vuốt tìm thuốc giải trên người nàng ta.

Dương Bách Xuyên cười khổ, nữ nhân này ác độc như vậy, sao có thể mang theo thuốc giải trên người, e rằng đã vứt đi từ lâu.

Chồn nhỏ đơn thuần không phải nhân loại, trong lòng chỉ có một chủ nhân là Dương Bách Xuyên, tìm thuốc giải cho chủ nhân, không để ý đến Dương Bách Xuyên đang kêu to.

Dương Bách Xuyên nhìn chồn nhỏ tìm kiếm trên người Khúc Minh Nguyệt, trong lòng căng thẳng, hắn sợ Khúc Minh Nguyệt thương tổn chồn nhỏ, càng sợ chồn nhỏ trúng độc.

Cũng may Khúc Minh Nguyệt đã bị hắn phế đi, không nhấc nổi sóng gió.

Chồn nhỏ tìm khắp người nàng ta nhưng vẫn không tìm được thuốc giải.

Lúc này Khúc Minh Nguyệt phát điên, cười to: “Khụ khụ khụ……” Nàng ta ho khan hộc máu, sau đó nở nụ cười ác độc: “Ha ha ha, Dương Bách Xuyên, ngươi hại lão nương mất tất cả, hại lão nương bị lão già kia giày xéo, dù lão nương chết ngươi cũng đừng hòng sống. Tư vị của độc mới được lão già sư phụ kia của ta mới nghiên cứu chế tạo thế nào…… Ha ha ha… Khụ khụ khụ……”

Khúc Minh Nguyệt hộc máu, nhưng vẻ mặt lại cực kỳ ác độc, sau khi phun ra máu, tiếp tục nói: “Ha ha, ngươi cứ chờ chết đi, thuốc giải của độc này không có, còn ngươi… Ha ha ha…… Tinh huyết sinh cơ trên người sẽ bị cắm rễ trên đại địa, liên thông với sức mạnh đại địa chậm rãi hút thành xác sống, Ha ha ha.

Tiểu súc sinh đừng lãng phí sức lực, trên người lão nương không có thuốc giải, tiểu súc sinh cũng đừng hòng sống, lão nương muốn nhìn ngươi từ từ biến thành người rừng, ha ha…… Khụ khụ…” Khúc Minh Nguyệt liên tục ho khan, hộc máu, trên mặt rất đắc ý, nàng ta cũng sắp đến lúc dầu hết đèn tắt.

Dương Bách Xuyên nghe lời nói điên cuồng của Khúc Minh Nguyệt, trong lòng chấn động, hắn không lo lắng chính mình, càng lo lắng chồn nhỏ, lúc này sau khi không dùng công, sinh cơ đang xói mòn trong cơ thể cũng chậm rãi, có thể chống đỡ được một đoạn thời gian, đến lúc đó hắn sẽ nghĩ cách.

“Chi chi ~”

Không tìm được thuốc giải trên người Khúc Minh Nguyệt, chồn nhỏ tức giận gầm gừ, sau đó thấy được chiếc nhẫn đeo trên tay của Khúc Minh Nguyệt. Ở Tu Chân Giới có rất nhiều tu sĩ có pháp bảo trữ vật, chồn nhỏ đi theo Dương Bách Xuyên lâu rồi, chứng kiến rất nhiều nên nhận thức được nhẫn trữ vật, ánh mắt lên.

Sau đó chồn nhỏ mở miệng cắn đứt ngón tay của Khúc Minh Nguyệt.

“Rắc rắc ~”

“A ~”

Ngón giữa đeo nhẫn của Khúc Minh Nguyệt bị chồn nhỏ cắn đứt, làm nàng ta hét lên thảm thiết: “Ngươi…… Súc sinh.”

“Rắc rắc…… A.”

Khúc Minh Nguyệt mắng chồn nhỏ, không ngờ chồn nhỏ lại tiếp tục hạ miệng, cắn đứt cả cánh tay của nàng ta.

“A… A a a.” Tay đứt ruột xót, Khúc Minh Nguyệt suýt chút nữa đau ngất đi, nhìn chồn nhỏ với vẻ mặt oán độc, nếu không phải đan điền của nàng ta bị thương nặng, chắc chắn sẽ xé nát chồn nhỏ.

“Rộp rộp ~”

Tiếng nhai giòn rụm vang lên, chồn nhỏ ăn luôn tay của Khúc Minh Nguyệt, cảnh tượng này làm Khúc Minh Nguyệt sợ run người, không dám mắng thêm một câu.

Sau đó chồn nhỏ ngồi đả tọa một chút, chợt lóe rồi biến mất đi đến trước người Dương Bách Xuyên, một đống đồ được phun ra từ trong miệng của chồn nhỏ.

Dương Bách Xuyên kinh ngạc, hắn biết trong bụng linh thú như chồn nhỏ có càn khôn, đồ vật phun ra đều là đồ tốt, hơn vạn linh thạch trung phẩm, hơn ngàn linh thạch thượng phẩm, mấy trăm cây linh dược, niên đại không tồi, nhưng từ hơi thở có thể đoán được đều là linh dược có độc, còn có mấy chục bình sứ, linh thức đảo qua phát hiện bên trong là độc dược hoặc đan độc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK