Hứa Ứng đi về phía thẻ ngọc màu xanh lá, định xem xét tỉ mỉ, nhưng bị lão đầy tớ Chu Bố Y ngăn cản.
“Hứa công tử, giải mã thẻ ngọc màu xanh này cần nghiên cứu [Đà Ẩu tiên thư] trước, nếu không sẽ không hiểu được nội dung trên thẻ ngọc.”
Lão đầy tớ Chu Bố Y như cười như không nói: “Những người có thể tìm hiểu thẻ ngọc đều là lão nhân trong Chu gia. Bọn họ tài hoa xuất chúng, học thức thông thiên, đã nghiên cứu [Đà Ẩu tiên thư] mấy chục năm nên mới miễn cưỡng đọc hiểu một chút nội dung trên thẻ ngọc màu xanh. Hứa công tử vừa tới mà đã muốn xem thẻ ngọc, có vẻ quá không biết lượng sức mình.”
Hứa Ứng mỉm cười nói: “Bố Y, từ lúc nào mà ngươi có tư cách chỉ điểm ta cái gì nên xem, cái gì không nên xem? Nếu ngươi có bản lĩnh thì Chu Tề Vân đã mời ngươi tới giải mã tiên thư, nếu không có bản lĩnh, mời đứng sang một bên, đừng vung tay múa chân với người có năng lực.”
Lão đầy tớ Chu Bố Y vừa thẹn vừa giận lại không dám phát tác, đành lùi sang một bên, thầm nghĩ: “Thằng nhóc quê mùa không biết điều.”
Hứa Ứng đi lên trước, lúc này âm thanh của quả chuông mới vang lên, nói: “A Ứng, cái này gọi là thẻ ngọc, là một loại ngọc trúc đặc biệt. Trong thời đại cực kỳ xa xưa, luyện khí sĩ dùng cây trúc chất ngọc như vậy để ghi lại cảm ngộ, vì vậy còn gọi là thẻ ngọc đạo thư. Có lẽ thứ được ghi chép trong này còn quý giá hơn cả [Đà Ẩu tiên thư].”
Hứa Ứng buồn bực: “Ngọc trúc? Cây trúc còn có chất ngọc? Chẳng lẽ ngọc lại mọc ra từ dưới đất à?”
Quả chuông nói với giọng điệu đương nhiên: “Ngọc mọc ra từ dưới đất có thì lạ, còn gỗ mọc ra từ dưới đất thì không lạ? Có một số sinh vật trong người còn mọc ra sắt thép, tinh khiết hơn cả loại mà ngươi tinh luyện ra!”
Hứa Ứng suy nghĩ cẩn thận, lại cảm thấy ngọc mọc ra từ dưới đất có vẻ cũng hợp lý.
Y đi tới bên cạnh thẻ ngọc đạo thư, ngẩng đầu nhinf mấy hàng chữ nhỏ bé bên trên.
Ở đó có tám chữ tất cả, đều viết bằng chữ Triện, nhưng khác với loại chữ Triện mà y từng thấy, trong nét bút viết dường như ẩn giấu rất nhiều ý nghĩa kỳ diệu.
Khi thấy rõ chữ đầu tiên, y cũng hiểu rõ ý nghĩa của chữ này; nhưng ngay khi nhận ra chữ này, y lại mất đi năng lực biểu đạt hàm nghĩa của chữ này bằng ngôn ngữ.
Y không thể dùng bất cứ ngôn ngữ nào mà mình biết để hình dung và mô tả ý nghĩa của chữ này.
Nếu cố tình biểu đạt, có thể miễn cưỡng dùng chữ “Thái”.
Ngay khi y hiểu được chữ “Thái”, bên tai vang lên từng âm thanh kỳ dị, khiến thân thể hắn tự động làm ra động tác tương ứng!
Thân thể của yđứng vững, một chưởng bên trái, một chưởng bên phải, cong hai ngón chính giữa, nửa người trên chuyển động về phía sau, eo gần như xoay một vòng, xoay tới mức xương cốt rung động đùng đùng!
Sau khi làm xong động tác này, Hứa Ứng chỉ cảm thấy nguyên khí trong cơ thể và nước Thiên Hà chảy cuồn cuộn dọc theo cột sống, bốc hơi hóa mưa, tẩy rửa khu vực Hi Di, cũng tẩy rửa lục phủ ngũ tạng.
Y thấy văn tự thứ hai, nếu dùng ngôn ngữ đã biết thì có thể gọi là “Âm”!
Âm thanh kỳ dị bên tai y đột nhiên biến đổi, cứ như có người đang tụng niệm kinh văn thần bí, khiến xương tủy y vang lên tiếng lách cách.
Hứa Ứng thân không theo ý mình, hai chân ngồi xổm, một chưởng ở trước, một chưởng đằng sau, cổ giương ra đằng trước, chợt cảm thấy một luồng khí lạnh di chuyển trong xương tủy, khiến xương tủy vang lên tiếng động rào rào.
Cuối cùng tất cả sức lực tụ tập ở tòa Vĩ Lư huyền quan màu thép đen, lắng đọng lại ở Vĩ Lư huyền quan!
Y thấy văn tự thứ ba “Nguyên”, âm thanh bên tai lại thay đổi, Hứa Ứng cũng theo đó làm động tác thứ ba, một chân trước một chân sau, hai tay đặt trên mặt đất, ra sức ngẩng đầu lên.
Trong cơ thể y, nước từ trên trời, lửa từ dưới đất, thủy hỏa giao luyện, rèn luyện tất cả các khiếu huyệt trên người!
Cuối cùng thủy hỏa tụ tập ở gần đan điền!
Trên thẻ ngọc đạo thư kia có tổng cộng tám chữ. Hứa Ứng đọc từ đầu tới cuối, cứ thấy một chữ là nghe được một loại đạo âm khác biệt. Đọc xong tám chữ thì ngũ tạng, vĩ lư, đan điền, giáp tích, yết hầu, dưới lưỡi, đầu lưỡi, mi tâm, trong trong ngoài ngoài đều có biến hóa kỳ diệu!
Hứa Ứng chỉ cảm thấy mình được tẩy rửa từ trong ra ngoài một lượt, còn thoải mái hơn Đại Nhật Luyện Thể, Lôi Âm Luyện Thể!
Tám chữ Triện trên thẻ ngọc đạo thư có thể diễn tả ý nghĩa bằng Thái, Âm, Nguyên, Dục, Nhất, Dương, Vĩnh, Chân.
Nhưng ảo diệu trong đó chỉ có đọc hiểu ý nghĩa của văn tự, đồng thời nghe thấy đạo âm do ý nghĩa của văn tự biến thành, mới có thể lĩnh ngộ được.
Càng kỳ quái hơn nữa là tám chữ trong thẻ ngọc đạo thư, dường như ứng với tám cảnh giới Thải Khí, Khấu Quan, Giao Luyện, Nhị Khấu Quan, Trọng Lâu, Dao Trì, Thần Kiều, Phi Thăng!
Hứa Ứng tu luyện một lượt, chỉ cảm thấy thân thể, hồn phách, thần thức, nguyên khí, huyết mạch đều thoải mái, mỗi suy nghĩ trong đầu đều như châu tròn ngọc sáng, không còn hỗn độn như trước.
Thậm chí đạo tượng trong khu vực Hi Di cũng trở nên vững chắc hơn trước nhiều.
“Thái Âm Nguyên Dục công không chỉ có tám chữ này chứ?”
Hứa Ứng nghi hoặc, thầm nghĩ: “Bộ công pháp này có vẻ quá đơn giản!”
So với tám chữ của Thái Âm Nguyên Dục công, [Đà Ẩu tiên thư] thâm sâu hơn quá nhiều.
[Đà Ẩu tiên thư] là do luyện khí sĩ thượng cổ Đà Ẩu giải thích Thái Âm Nguyên Dục công, chia làm tám cảnh giới, mỗi cảnh giới đều được chú giải rất dài dòng chi tiết. Trong số đó lại dùng rất nhiều từ ngữ phức tạp để diễn giải, mà giải nghĩa những từ ngữ phức tạp này lại cần càng nhiều từ ngữ phức tạp hơn!
Nhưng cuối cùng tất cả mọi diễn giải chú thích của Đà Ẩu đều là cách giải thích của vị tiền bối này đối với tám chữ này, ẩn chứa lý giải của Đà Ẩu đối với đạo, vì vậy tối nghĩ khó hiểu, làm khó những thiên tài của Chu gia.
Nhưng theo Hứa Ứng thấy, ý nghĩa mà Đà Ẩu muốn biểu đạt, không ngoài tám chữ của Thái Âm Nguyên Dục công.
“Hơn nữa, Đà Ẩu tiền bối lý giải có vẻ không đúng. Vị tiền bối này nắm được tinh túy của mấy chữ Thái, Âm, Nguyên, Dục, nhưng lại không lĩnh ngộ được nhiều về Nhất, Dương, Vĩnh, Chân.”
Hứa Ứng thầm nghĩ: “Có lẽ đây là nguyên nhân khiến cho tu luyện [Đà Ẩu tiên thư] sẽ biến thành nữ tử.”
Y đứng trước mặt mười ba vị lão nhân Chu gia đã đọc sách tới bạc cả đầu, không ngừng luyện tập Thái Âm Nguyên Dục công, tư thế quái dị, khiến cho một loạt nhân vật thiên tài của Chu gia nhao nhao nhìn sang.
“Người kia là ai?” Một thiếu niên tóc bạc con cháu Chu gia hỏi lão đầy tớ Chu Bố Y.
Chu Bố Y vội vàng cúi người cười nói: “Ấu U công tử, vị này là thiếu niên thiên tài tới từ nông thôn. Ấu U công tử có nhớ quãng thời gian trước Hứa Ứng đã gây náo loạn không?”
Thiếu niên tóc bạc Chu Ấu U kinh ngạc nói: “Chính là tên tội phạm tu luyện yêu pháp à? Nghe nói vì bắt hắn đã chết mất không ít người?”
Chu Bố Y gật đầu cười nói: “Hắn chướng mắt với [Đà Ẩu tiên thư], định giải mã thẻ ngọc.”
Chu Ấu U lắc đầu nói: “Hồ đồ. Đúng là quê mùa không có kiến thức, thổi phồng một tên lừa đảo tới mức thần kỳ.”