“Rầm!”
Một cái đầu lâu bị đánh bay ra ngoài, lăn lông lốc, rơi vào vai một bộ xương khác. Trên vai bộ xương kia đã có một cái đầu. Cái đầu này bay tới mọc rễ đâm xuống.
Bộ xương kia có hai cái đầu trên vai, lập tức nổi tranh chấp, ngươi cắn ta ta cắn ngươi, một cái khống chế tay trái một cái khống chế tay phải, ngươi đấm ta một quyền, ta chọc hai mắt ngươi, đánh đấm túi bụi.
Tự nhiên Ngoan Thất và quả chuông cũng đánh đấm lẫn nhau, quả chuông rung động thân thể, đánh Ngoan Thất bay xa mười dặm, máu me be bét, kêu la: “Ngưu Thất, hôm nay có ngươi không có ta!”
“Quả chuông kia, ta và ngươi không đội trời chung!’
Phía xa vang lên tiếng kêu của con rắn lớn, vố ố pháp bảo đồng xanh bay tới, nện rầm rầm lên người quả chuông.
Quả chuông không hề e ngại, xông tới đón đầu đống pháp bảo, kêu to: “Ta nhịn ngươi đã lâu lắm rồi, hôm nay tự ta làm nồi, cho ngươi vào nấu!”
Ngoan Thất há miệng, trong miệng có càng nhiều pháp bảo bay ra, la lối: “Ngươi chỉ là đống đồng nát sắt vụn mà Lý Tiêu Khách chế tạo, mỏng như tờ giấy mà đòi nấu ta? Ngưu Thất gia ta sẽ đập nát cái thứ hàng nhái nhà ngươi!”
Hứa Ứng cầm lấy Thiên Tru, lập tức cảm thấy một luồng ý thức như Thiên đạo trên trời cao, từ trong thanh kiếm xâp nhập vào, định áp chế ý thức của mình!
Nếu bị ý thức Thiên đạo trong thanh kiếm nuốt mất sẽ trở thành vũ khí bị Thiên đạo khống chế, không còn quyền tự chủ.
Thiên Tru là trời tru đất diệt, giáng kiếp khắp nơi, nếu Hứa Ứng bị Thiên Tru khống chế, chỉ e những nơi y đi qua máu đỏ nhuộm ngàn dặm, không một vật sống.
“Nhưng phù văn Thiên đạo của ngươi đã sai, ý thức Thiên đạo cũng chỉ là hàng lởm.”
Trong đầu Hứa Ứng tồn tưởng phù văn Thiên đạo chân chính, lập tức ép lui ý thức Thiên đạo, giữ vững bản thân.
Rốt cuộc cũng cũng khống chế được Thiên Tru, sát ý tru thiên diệt điệu giết sạch mọi sinh linh lập tức biến mất, những bộ xương trong sa mạc không bị Thiên Tru khống chế, dồn đập đổ xuống, không còn cử động.
Nhưng Ngoan Thất và quả chuông vẫn đang đánh lộn.
Ngoan Thất nhét rất nhiều pháp bảo vào trong miệng chuông khiến nó không kêu được nữa, quả chuông thì đè lên đầu con rắn đập lia lịa.
“Hôm nay nhất định phải phân sinh tử! Ta cho ngươi no tới phát nổ!”
“Ta và ngươi chỉ một bên còn sống, chắc chắn là ta!”
Hứa Ứng giơ Thiên Tru kiếm lên gãi đầu, trong lòng nghi hoặc: “Chẳng lẽ phù văn Thiên Tru của ta cũng là sai lầm? Không thể nào, mấy bộ xương kia đã đổ xuống rồi, sao hai tên này vẫn liều mạng với nhau?”
Y lại tồn tưởng phù văn Thiên Tru, khống chế Thiên Tru kiếm, chỉ cảm thấy Thiên Tru kiếm đã nằm trong lòng bàn tay, không xâm lấn người khác nữa.
Hứa Ứng lập tức hiểu ra, ho khan một tiếng, nhắc nhở: “Ngài chuông, Thất gia, ta đã khống chế được Thiên Tru kiếm.”
“Khống chế được rồi?”
Quả chuông lảo đảo bay lên, lúng ta lúng túng nói: “Là lúc nào? Sao ta không biết? Ai da, Ngoan Thất hiền đệ, ngươi xem, ta thật hồ đồ, lại đi đánh ngươi tới nông nỗi này.”
Trong quả chuông, từng món pháp bảo bay ra rào rào, Ngoan Thất cũng thu hồi pháp bảo, giọng điệu áy náy nói: “Ngài chuông, ta bị Thiên Tru kiếm khống chế, bất ẩn lấp đầy ngươi. Ngươi sẽ không trách ta chứ?”
“Sẽ không ẩn hóa tới tình cảm huynh đệ khăng khít của chúng ta chứ?”
“Ha ha ha ha! Huynh đệ chúng ta tình như thủ túc, sao lại bị chút trở ngại nho nhỏ đó làm ẩn hóa được?”
“Thất gia nói đúng lắm! Ta cũng đỡ náy náy hơn rồi.”
“Ta cũng thế. Ngài chuông!”
“Thất gia!”
...
Hai tên này nói một đằng nghĩ một nẻo, Hứa Ứng coi như không thấy, mặc bọn chúng làm trò, lại tế Thiên Tru kiếm lên, điều khiển thần nhân đầu rồng thân người nâng Khương Tề và Ngoan Thất lên tay, từ từ bay lên.
Hứa Ứng đứng trên tay của thần nhân đầu rồng thân người, không cảm nhận được Thiên đạo uy nghiêm túc sát, ngược lại ấm áp như làn gió xuân.
Nhưng nếu thần khí Thiên đạo kích hoạt uy lực Thiên đạo, thế thì cực kỳ khủng khiếp, thậm chí có thể ẩn hóa tới cả một Chư Thiên thế giới, khiến sinh linh trong thế giới diệt vong chỉ trong thời gian ngắn ngủi!
“Nơi này không phải đất lành, e là Long Uyên Thiên Thần còn nấp ở gần đây, có thể chui ra bất cứ lúc nào. Không biết hắn còn lại bao nhiêu thực lực?”
Hứa Ứng thầm lo sợ, Thiên Tru kiếm lơ lửng trước mặt, không ngừng xoay tròn.
Khương Tề hôn mê bất tỉnh, thương thế của hắn cực kỳ nghiêm trọng, trong lúc khống chế Thiên Tru kiếm còn phải tập trung tinh thần đối phó với Thiên đạo Thiên Tru xâm nhập, hao tổn rất lớn, trong thời gian ngắn khó mà tỉnh lại được.
Thần nhân đầu rồng chở bọn họ bay lên càng lúc càng cao, ra khỏi tầng trời, chỉ thấy thiên địa linh căn Âm Dương đằng từ trong tiên cung mọc ra, kéo thẳng lên tinh không.
Âm Dương đằng do linh quang tạo thành, to lớn không gì sánh được, như hai con rắn lớn quấn quanh thành hình xoắn ốc, lại như một chiếc thang trời, tựa hồ chỉ cần bỏ theo thang trời này là có thể leo tới một thế giới khác!
“Khương Tề Thái sư mê man chưa tỉnh, không biết Âm Dương đằng có nối được tới cửa ải tiếp theo của Tổ Long không?” Hứa Ứng thầm nghĩ.
Y điều khiển Thiên Tru kiếm, mũi kiếm nhếch lên, điểm nhẹ vào hư không. Chỉ nghe oong một tiếng, một vòng xoáy sấm sét khổng lồ xuất hiện giữa tinh không.
Lúc trước bọn họ thông qua vòng xoáy sấm sét này đi từ Nguyên Thú thế giới tới Thái Ất Tiểu Huyền Thiên, nhưng sau khi thành đá rời khỏi, vòng xoáy cũng biến mất không còn tăm hơi.
Bao giờ Hứa Ứng dùng uy lực Thiên đạo của Thiên Tru kiếm, mở lại vòng xoáy.
Hứa Ứng quan sát bốn phía, thần nhân đầu rồng chở bọn họ chậm rãi đi vào trong vòng xoáy sấm sét.
Nửa người của thần nhân đầu rồng đã đi vào vòng xoáy, trong vòng xoáy sấm sét có một lực lượng cường đại vô danh xâp nhập. Hứa Ứng đang nắm lấy Thiên Tru kiếm, là hóa thân của Thiên đạo, quả chuông và Khương Tề đang hôn mê thì có thực lực quá mạnh, nên cả ba không bị lực lượng kỳ lạ này ẩn hóa.
Chỉ có Ngoan Thất không ngừng thay đổi chủng tộc, hóa thành đủ các hình thái kỳ lạ trâu ngựa chim thú sâu bọ.
Ngay lúc thần nhân đầu rồng sắp chui cả người qua vòng xoáy sấm sét, đột nhiên phía sau có một vị thần linh khổng lồ đỉnh đầu mang hào quang như hình lá phong lao vọt tới, giơ tay chộp về phía đám người Hứa Ứng trong vòng xoáy sấm sét!
Mục tiêu của hắn không phải Hứa Ứng, cũng không phải Khương Tề mà là Thiên Tru kiếm!
Còn diệt đám người Hứa Ứng Khương Tề chỉ là tiện tay!
Mắt thấy Long Uyên Thiên Thần định đập chết tất cả mọi người, Hứa Ứng đột nhiên cười ha hả, đang định phát động uy lực của Thiên Tru kiếm thì Khương Tề vẫn luôn hôn mê bất tỉnh đột nhiên đứng bật đậy, cười ha hả, phát động uy lực của Thiên Tru kiếm, cười nói: “Long Uyên, ta chờ ngươi đã lâu lắm rồi! Không ngờ ngươi lại chẳng có tiền đồ như vậy, tới đây cướp kiếm thật!”
Tiếng cười của Hứa Ứng ngưng bặt, không cười tiếp được, vì Khương Tề đã nói xong những gì mà y định nói.
Hơn nữa pháp lực của Khương Tề hùng hậu hơn y nhiều, tế Thiên Tru kiếm lên, uy lực bộc phát ra càng mạnh,không cần y xuất thủ.
“Viu~~”
Thiên Tru kiếm bộc phát uy lực, sát khí ngập trời thậm chí bổ đôi vòng xoáy sấm sét, chém đứt bàn tay của Long Uyên Thiên Thần.
Khương Tề đứng trên bàn tay của thần nhân đầu rồng, uy phong lẫm liệt, tựa như kiếm tiên độ kiếp phi thăng. Hắn nói thản nhiên như mây gió: “Hôm nay ta sẽ cho ngươi một bài học cả đời khó quên.”
Một đầu khác của vòng xoáy vang lên tiếng kêu rên của Long Uyên, máu Thiên thần nhuộm đỏ vòng xoáy.
Khương Tề mỉm cười, nhìn sang đầu kia của vòng xoáy, đột nhiên bịch một tiếng ngã thẳng xuống, ngất đi.
Lần này mới thật là ngất xỉu.