Mục lục
Trạch Nhật Phi Thăng - Bản dịch Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời Vũ Tình thu tay kịp thời, không hạ thủ giết người.

Nếu cô phát huy toàn bộ lực lượng của chưởng này, cho dù truyền thừa của Lý Tiêu Khách tinh diệu đến đâu đi nữa, kiếm khí cũng cắt đứt người hắn!

“Lĩnh giáo!”

Tiêu Quy Khách hạ xuống đất, sắc mặt trầm xuống, cúi người với Thời Vũ Tình đang bồng bềnh trên không trung, quay người rời khỏi.

Thời Vũ Tình nhẹ nhàng hạ xuống nói: “Tiêu sư huynh, truyền thừa na pháp cũng có chỗ lợi hại, sao ngươi không ở lại.”

Tiêu Quy Khách coi như không nghe thấy, con trâu xanh kia lại chậm rãi đứng dậy, thân thể càng ngày càng to lớn, như tòa tháp sắt, che khuất cả bộ lạc của dân chúng nhà Thương.

Cảm giác áp lực trên người con trâu xanh càng lúc càng mãnh liệt, như thần ma đứng giữa thiên địa, giọng nói lạnh lùng cất lên: “Các ngươi tu luyện na pháp, đi sai đường, còn định kéo công tử nhà ta xuống nước? Không có ý tốt!”

Lúc này một cảm giác áp lực còn cường đại hơn ập tới, trên Phù Tang thụ ánh lửa ngập trời, thân thể Kim Bất Di càng lúc càng lớn, như vầng mặt trời đột nhiên xuất hiện trên đầm lầy, đè xuống đầu con trâu xanh kia.

Kim Bất Di ánh mắt bễ nghễ: “Nghé con, xin lỗi!”

Thân thể trâu xanh run rẩy, một lúc lâu sau đành cúi đầu nói: “Chư vị, là lỗi của ta...”

Hứa Ứng không làm khó hắn, chỉ bảo hắn dập đầu ba cái rồi để hắn đi khỏi.

“A Ứng nhân từ, Kim gia cũng thật hiền lành.” Ngoan Thất khen ngợi.

Hứa Ứng nhìn theo bóng con trâu xanh đia xa, như đang suy tư: “Truyền thừa của Thượng Cảnh cung vẫn rất lợi hại, Tiêu Quy Khách thi triển các pháp môn tiên gia cực kỳ tự nhiên, còn tinh xảo hơn cả Nhạn Không Thành. Nếu hắn tu luyện na pháp, chắc chắn sẽ tiến thêm một bước, trở thành kình địch của ta.”

Y có cảm giác, chỉ e biến cố lớn trên thế gian này sẽ sinh ra một số quái vật thực lực siêu phàm!

“Nếu ta không cố gắng, sẽ bị đám quái vật này đuổi kịp!” Y thầm nghĩ trong lòng.

Đêm đó, tới giờ đi nghỉ, Thời Vũ Tình nằm trên giường, trong lòng vừa lo lắng, vừa chờ mong, thầm nghĩ: “Nếu hắn tới chiếm đoạt thân thể ta, ta sẽ ra tay thanh lý môn hộ!”

Cô đợi một lúc lâu mà không thấy Hứa Ứng tới chiếm đoạt thân thể mình, trong lòng thoáng chút thất vọng.



Đêm đã qua được phân nửa, đột nhiên Hứa Ứng gõ cửa. Trái tim Thời Vũ Tình đập thình thịch loạn nhịp: "Hắn đến rồi!”

Hứa Ứng không đi vào, giọng nói vang lên bên ngoài: “Vũ Tình, sáng sớm hôm nay lên đường tới Thục Sơn kiếm môn.”

Thời Vũ Tình cực kỳ thất vọng, đáp lời rồi cuống quít rời giường, mở cửa nhìn ra. Chỉ thấy đám người Hứa Ứng đã chuẩn bị xong xuôi, sắp sửa khởi hành.

Thời Vũ Tình do dự cả nửa ngày mới dốc hết dũng khí, dịu dàng nói: “Tướng công, mấy hôm nay sao chàng không muốn thân thể người ta?”

Hứa Ứng kinh ngạc nói: “Vũ Tình, ký ức của cô đã thức tỉnh rồi mà, sao lại nói câu này?”

Thời Vũ Tình ngơ ngác, siết chặt nắm đấm, quanh người là vô số kiếm khí nhỏ bé bay tán loạn, nhưng vẫn cố nhẫn nhịn.

“Ngài chuông, ta biết, rồi, cô ta muốn sàm sỡ ta.” Hứa Ứng nói nhỏ với quả chuông.

Quả chuông ung dung xoay tròn nói: “Ta biết ngay là cô gái này không đúng mà.”

Hứa Ứng gật đầu, cực kỳ đồng cảm.

Thời Vũ Tình nghe loáng thoáng được lời nói của bọn họ, trên trán nổi gân xanh, đột nhiên đứng dậy, quát lớn một tiếng, năm ngón tay giang rộng, vô số kiếm khí như dòng lũ cuồn cuộn kéo tới, phá hủy một ngọn núi ở phía xa!

Tiêu Quy Khách và Thanh Ngưu ra khỏi Vân Mộng trạch, dáng vẻ như mất hồn.

“Lần này Từ Phúc tới Thượng Cảnh cung mời ta nhập thế đi lại trong thiên hạ. Ta nghe hắn nói hiện tại na pháp hoành hành, thế nhân cam tâm làm thịt cá cho khách câu cá, trong lòng đau xót không thôi.”

Tiêu Quy Khách đi tới bên bờ Động Đình hồ, dừng bước, giơ tay bẻ cành liễu, chán nản nói: “Pháp môn chân chính là pháp môn luyện khí, pháp môn trường sinh chứ không phải pháp môn mất mạng. Bọn họ u mê không chịu tỉnh ngộ, ta sẽ đánh thức bọn họ, cho bọn họ thấy luyện khí mới thật là pháp môn trường sinh.”

Hắn bẻ cành liễu, nghiêm nghị nói: “Thế nhưng, ta lại thua, không phải thua trong tay Hứa Ứng mà thua dưới tay một thiếu nữ. Ta hổ thẹn với Từ Phúc, hổ thẹn với liệt tổ liệt tông Thượng Cảnh cung.”

Trâu xanh nói: “Công tử, thắng bại nhất thời không phải thắng bại cả đời. Cuộc đời của luyện khí sĩ dài dằng dặc, ngươi còn có thời gian hơn ba ngàn năm, còn đám người tu luyện na pháp chẳng qua chỉ ba trăm năm tuổi thọ.”

Tiêu Quy Khách nhìn về phía Động Đình hồ cuồn cuộn sóng biếc, thở dài nói: “Nếu ta không thể hạ gục Hứa Ứng thì không thể chứng minh luyện khí mới là pháp môn đúng. Để loại tà thuật như na pháp hưng thịnh trong thế gian là sự sỉ nhục đối với những luyện khí sĩ chúng ta.!”

Trâu xanh nói: “Cô gái đánh bại ngươi dùng thần thông của luyện khí sĩ chứ không phải na thuật, càng không phải na pháp! Cái này không đủ để nói luyện khí không bằng na pháp.”



ánh mắt Tiêu Quy Khách từ từ lóe lên ánh lửa hy vọng. Đúng vậy, Thời Vũ Tình sử dụng thần thông của Thục Sơn kiếm môn, hoàn toàn không liên quan tới na thuật!

Trận chiến này là hắn thua chứ không phải luyện khí thua!

“Đúng, tài nghệ của ta không bằng ngươi, không phải luyện khí thua trước na thuật!”

Ngọn lửa trong mắt hắn càng ngày càng mãnh liệt, tài nghệ không bằng người ta, thế thì tu luyện, thì nghiên cứu, dẫu sao cũng có hy vọng chiến thắng đối phương!

Lúc này trong hồ vang lên tiếng đàn, khuấy động suy nghĩ người ta, tiếng đàn trầm lắng mà du dương, xuyên qua làn sương trắng xóa trong hồ, như xuyên qua năm tháng.

Tiêu Quy Khách nhìn theo tiếng đàn, chỉ thấy một chiếc thuyền nhỏ chèo qua mặt hồ tĩnh lặng, lái khỏi làn sương trắng xóa. Trên thuyền chỉ có một ông lão áo xanh chèo thuyền, tiếng kẽo kẹt vang vọng.

Trên mũi thuyền là một nam nhân trưởng áo trắng kẻ lông mày màu đen, đang gảy cây đàn.

Sau gảy xong khúc nhạc, nam nhân áo trắng đặt cây thất huyền cầm xuống, vươn người dậy, đứng ở mũi thuyền nhìn về phía Tiêu Quy Khách, nói khẽ: “Các hạ chính là Thượng Cảnh cung Tiêu Quy Khách?”

Tiêu Quy Khách gật đầu nói: “Đúng, ta là Tiêu Quy Khách. Các hạ là?”

“Na sư Nguyên Vị Ương.”


Nam nhân áo trắng thản nhiên tiêu sáo, nhìn hắn qua quãng sông.


Hắn nói không nhanh không chậm: “Nghe nói các hạ khiêu chiến hai mươi thế gia ở Thần Đô, trong số con em thế gia Thần Đô không ai thắng được người. Các hạ cho rằng na thuật chỉ có vậy, tuyên bố xóa bỏ na thuật, độc tôn luyện khí. Có chuyện này không?”


Tiêu Quy Khách sắc mặt rầu rĩ, nhớ lại trận thua vừa rồi, nói: “Đúng là có chuyện này.”


Công tử Nguyên Vị Ương nói: “Ta dùng na pháp na thuật đánh bại ngươi, có khiến ngươi hiểu được sai lầm của mình?”


Tiêu Quy Khách nhướn mày, không nhịn được cười ha hả nói: “Ngươi dùng na pháp na thuật thắng ta?”


Nguyên Vị Ương gật nhẹ đầu.


Tiêu Quy Khách thản nhiên nói: “Từ khi ta xuống núi tới giờ, tới chào hỏi na sư của các đại thế gia. Những con cháu danh môn trông thì là dùng na thuật quyết đấu với ta nhưng thực chất là học tập thần thông pháp thuật luyện khí của ta mà thôi. Bảo bọn họ thi triển na thuật, bọn họ lại không dám sử dụng, chỉ lo lắng na thuật cấp thấp, sơ hở chồng chất, không đỡ nổi một đòn. Ngươi là người đầu tiên dám đứng trước mặt ta đề nghị dùng na thuật quyết đấu với ta.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK