Mục lục
Trạch Nhật Phi Thăng - Bản dịch Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Ứng vừa chạy vừa mở rộng thần thức, từ cách xa ba mươi dặm thần thức đã thăm dò rõ ràng.

Thần thức của y đảo qua, chỉ thấy dưới chân núi có một con sông lớn, thế nước khá mạnh, đang có một thiếu nữ đi ngược dòng nước.

Thiếu nữ kia trông mới mười sáu mười bảy tuổi, thân hình yểu điệu xinh xắn, đứng trên mũi thuyền, mái tóc dài sau lưng được tết đơn giản bằng một dây mụa màu xanh.

Gương mặt của cô rất sạch sẽ, chỉ có chỗ gần cổ có một nốt ruồi to bằng hạt vừng. Nốt ruồi tuy nhỏ nhưng nằm trên làn da trắng như tuyết nên càng thêm rõ ràng. Y phục của cô cũng rất đơn giản, không có hoa văn dư thừa, cố gắng khiến người ta không có nhiều ấn tượng.

Trên con thuyền nhỏ, một con chim loan bay vòng quanh thuyền, ánh mắt sắc bén, tỏa ra hung uy của hồng hoang dị thú.

Đột nhiên, thiếu nữ phát giác ra thần thức của Hứa Ứng, lập tức phất tay, Hứa Ứng chợt cảm thấy thần thức rối loạn khó tả.

Đợi tới lức thần thức của y ổn định lại, đã không thấy tung tích thiếu nữ kia.

Trên mặt sông có thêm một thân hình của dân chúng Hạ Đô trấn, là một mụ già, tay cầm một pháp bảo Thiên đạo hình mặt kính, nhìn khắp nơi xung quanh.

Mụ già này cũng đang tỏa thần thức, tìm kiếm tung tích thiếu nữ kia.

Thần thức của mụ già va chạm với thần thức của Hứa Ứng, hai người đấu sức, mụ già mạnh hơn một bậc, thần thức của mụ già men theo thần thức của Hứa Ứng ép tới, ngay khoảnh khắc sau một giọng nói đã vang lên trong đầu Hứa Ứng: “Khà khà, hôm nay lão thân thật may mắn, tìm được hai bất tử dân!’

Thần thức của mụ già phong tỏa Hứa Ứng, đồng thời thi triển thần thông thần thức xâm lấn đầu óc y, định tạo thành đạo tràng Thiên đạo trong đầu y, thân hình cũng lao thẳng về phía Hứa Ứng, tốc độ cực nhanh!

“Nguyên Thần Thiên đạo!”

Mụ già quát lên một tiếng chói tai, tế Nguyên Thần của bản thân lên, như một vị Thiên thần từ trên trời giáng xuống, phù văn cuồn cuộn, ép về phía Hứa Ứng!

Bên ngoài Nguyên Thần của mụ già hiện ra đủ loại đường nét Thiên đạo, ẩn chứa ảo diệu của thiên địa đại đạo, phù văn khiến người ta phát cuồng cuốn tới.



Nguyên Thần của mụ già cực kỳ khổng lồ, giơ bàn tay ra, chỉ thấy trong bàn tay tự thành thiên địa, ngàn vạn ánh sao hiện lên trong lòng bàn tay!

Vừa rồi thượng thần Lục Ngô đánh chết mười vị luyện khí sĩ Thiên đạo, khiến người ta lầm tưởng thực lực luyện khí sĩ Thiên đạo chỉ có vậy, nhưng khi thật sự đối mặt với luyện khí sĩ Thiên đạo mới biết sức mạnh của họ. Nguyên Thần Thiên đạo, thần thông Thiên đạo, pháp bảo Thiên đạo, nếu giao chiến với luyện khí sĩ bình thường thì chiếm ưu thế hoàn toàn.

Luyện khí sĩ bình thường đối mặt với thiên uy, ý thức sẽ trực tiếp rối loạn, chìm vào điên cuồng, căn bản không thể phản kháng. Cho dù có thể kháng cự thiên uy, nhưng bị Thiên đạo quấy nhiễu, đạo tượng của bản thân cũng hỗn loạn, cũng không cách nào chống cự.

Hơn nữa thần thông Thiên đạo quỷ thần khó lường, nhìn còn không hiểu, nói gì tới ngăn cản.

Uy lực pháp bảo Thiên đạo lại càng khủng khiếp, rung chuyển thiên địa, vì vậy luyện khí sĩ cảnh giới tương đồng, khi đối mặt với luyện khí sĩ Thiên đạo, chỉ có nước bị tàn sát.

Nhưng Hứa Ứng nhìn một cái là nhận ra sơ hở trong thần thông Thiên đạo, Nguyên Thần Thiên đạo, thần thức Thiên đạo và pháp bảo Thiên đạo của mụ già. Đối với y mà nói, phù văn Thiên đạo của mụ già sai lầm chồng chất, như thật mà giả, căn nguyên đã sai thì Nguyên Thần, thần thông, pháp bảo diễn sinh cũng chẳng khá hơn chút nào.

Thần thông thần thức của mụ già vừa hình thành đạo tràng Thiên đạo trong đầu y, thần thức hiển hóa thân thể mình, còn chưa kịp lên tiếng thì thần thức của Hứa Ứng đã phát động Nguyên Đạo Chư Thiên cảm ứng, thành lập cảm ứng với đạo tràng Thiên đạo.

Thần thức của mụ già lập tức cảm thấy đạo tràng mà mình xây dựng đã đổi chủ, thân hình do thần thức hiển hóa thậm chí còn không có cơ hội mở miệng đã bị dập tắt dưới uy lực của đạo tràng Thiên đạo!

Khoảnh khắc sau, Hứa Ứng nắm lấy quả chuông, nghênh tiếp Nguyên Thần Thiên đạo.

Quả chuông đã quen bị y tế ra, ngăn cản công kích ác liệt nhất, kèm theo một tiếng rung long trời lở đất, thiên địa trong lòng bàn tay Nguyên Thần của mụ già bị phá hủy, quả chuông cũng bị chưởng này đánh bay.

Phải biết tốt xấu gì quả chuông cũng là trọng bảo đỉnh cấp, ngay cả người thừa kế danh môn đại phái như Cố Phi Ngư cũng phải khen ngợi, mụ già chỉ dùng một chưởng mà đánh bay nó, đã có thể thấy được chiến lực của Nguyên Thần Thiên đạo.

Nhưng ngay sau khi mụ già đánh bay quả chuông, bàn tay của Hứa Ứng cũng giáng lên người mụ, mười ngón tay như bay múa, hoặc điểm hoặc đâm, chạy dọc theo Nguyên Thần của mụ già.

Chẳng bao lâu sau, chỉ chưởng của y đã chạy một vòng trên Nguyên Thần của mụ già, đan xen vào Nguyên Thần tỏa ra khí tức Thiên đạo, như Thiên thần cỡ nhỏ này.

Nguyên Thần mụ già lập tức quay người, thi triển thần thông Thiên đạo định bắt lấy y, nhưng ngay khoảnh khắc mụ già phát động thần thông, phù văn Thiên đạo trên người đột nhiên hỗn loạn, đan xen vào nhau.

Mụ già đang vận chuyển pháp lực, phù văn Thiên đạo trên người lại bộc phát toàn bộ, chỉ trong khoảnh khắc đã làm Nguyên Thần mụ già trọng thương.



Mụ già rên khẽ một tiếng, tai mắt mũi miệng chảy máu, vội vàng tế pháp bảo Thiên đạo lên, mặt gương bay tới không trung, tỏa hào quang lấp lánh.

“Ngài chuông!”

Hứa Ứng hét lớn, quả chuông đã ổn định thân hình, hung hăng nghênh tiếp, tiếng chuông vang lên dữ dội, kháng cự lại mặt gương kia.

Quả chuông ra sức kêu vang, cuối cùng cũng ép uy lực của pháp bảo Thiên đạo về lại gương, run giọng nói: “A Ứng, ngươi mau mau lên, ta đang bị thương, không cố được lâu...”

Hứa Ứng nghiêng người lao lên, đi tới phía sau tấm gương Thiên đạo, chỉ thấy sau lưng tấm gương có nút đồng, bốn phía nút đồng khắc tám loại phù văn Thiên đạo, giờ phút này đều đang tỏa sáng.

Hứa Ứng tụ khí làm kiếm, viu viu mấy tiếng, đâm vào tám phù văn Thiên đạo kia, thay đổi đường nét trên tám phù văn Thiên đạo, khiến uy lực pháp bảo Thiên đạo hao tổn nặng nề.

Quả chuông bay tới trấn áp nó, Ngoan Thất nhào lên há miệng nuốt pháp bảo Thiên đạo vào trong bụng mình.


Hứa Ứng từ trên không hạ xuống, rơi vào sau lưng mụ già kia, nhìn về phía con sông dài, chỉ thấy nơi đó không người, cả con thuyền lẫn thiếu nữ đều biến mất khỏi mặt sông.


Mụ già đầu tiên bị y đánh trọng thương thần thức, sau lại bị y và quả chuông đánh trọng thương Nguyên Thần, giờ lại bị lấy mất pháp bảo, vội vàng lao về phía Hứa Ứng, lạnh lùng nói: “Lão thân đói bụng lâu lắm rồi, bắt tên bất tử dân nhà ngươi trước đã.’


Thân thể mụ ta vẫn cực kỳ cường đại, toàn thân tỏa ra khí tức ngập trời, lực lượng thân thể mụ hoàn toàn không kém hơn pháp bảo và Nguyên Thần của mụ.


Nhưng ngay lúc này, một cọng cỏ màu tím đã trèo lên vai mụ từ lúc nào không biết, vô số rễ cây lập tức cắm vào tai mắt mũi miệng của mụ.


“A ba.” Bàn tay mụ dừng ngay sau đầu Hứa Ứng, không hề nhúc nhích.


Nguyên Thần rách nát của mụ bay ra, lạnh lùng nói: “Lũ bất tử dân các ngươi chính là nghiệt chủng làm trái Thiên đạo, chết chưa hết tội.”


Nghênh tiếp mụ là từng luồng kiếm quang đan xen.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK