Các đại thế gia ở Thần Đô vẫn đang quan sát động tĩnh của Hứa Ứng, tin tức không ngừng đưa về.
Cảnh tượng vừa rồi khiến ai nấy đều kinh hãi, các Thạch gia không thể không đánh giá lại Hứa Ứng. Lúc trước bọn họ chỉ coi người bắt rắn ở nông thôn này như một chuyên gia giải mã có đầu óc không tệ, một công cụ có thể giúp bọn họ phi thăng.
Mời Hứa Ứng tới Thần Đô là coi Hứa Ứng như gia thần mà bọn họ nuôi dưỡng, giúp bọn họ giải mã tiên thư mà họ thu thập được. Sau này tin tức Hứa Ứng là người bất tử lan truyền, trong mắt bọn họ, Hứa Ứng đã từ gia thần có thể lợi dụng được, biến thành thuốc trường sinh để ăn!
Nếu vận dụng đúng phương pháp, ví dụ như vừa róc thịt Hứa Ứng vừa để na sư Chu gia chữa trị cho y, tức là sản xuất thuốc trường sinh liên tục! Có thể nói người người đều được ăn.
Nhưng bây giờ trong mắt bọn họ Hứa Ứng đã khác với trước kia. Công cụ trợ giúp bọn họ phi thăng, thuốc trường sinh hình người giúp bọn họ trường sinh, đã mọc đầy gai nhọn!
Tuy Thạch gia là thế gia mới nổi nhưng tốt xấu gì vẫn là một thế gia, có na tiên trấn thủ, không ngờ chỉ trong một đêm mà na tiên Thạch Mạt Lặc đã bị trọng thương, tiếp đó lại bị Hứa Ứng giết vào trong phủ, bị y lôi ra “thiêu chết” ngay trước mặt mọi người!
Tuy Thạch Mạt Lặc bị tà ác thượng cổ ăn thịt, nhưng trong mắt mọi người ở Thần Đô, hắn là bị Hứa Ứng thiêu chết. Nếu các thế gia có ý đồ xấu gì đó, tốt nhất là tính toán xem có đáng hay không.
Thủ đoạn của Hứa Ứng khiến mọi người sợ hãi.
Ngoan Thất hiện ra chân thân đại xà dài hơn hai mươi trượng, rời khỏi Thần Đô. Hứa Ứng và Trúc Thiền Thiền ngồi trên đỉnh đầu con rắn. Trúc Thiền Thiền cố gắng tu luyện, luyện hóa tiên dược trong cơ thể.
Cô trốn bên ngoài Đâu Suất cung nhiều năm, đánh cắp tiên dược, biến bản thân thành dược nhân, đặc biệt là khi luyện hóa tiên dược, hương thơm nức mũi, khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Đừng nói Thiên ma, ngay cả Hứa Ứng cũng muốn bế nha đầu này lên cắn hai miếng cho đỡ thèm.
“A Ứng, nha đầu này sẽ kéo Thiên ma đến thật đấy.”
Quả chuông cũng cảm nhận được sức hấp dẫn của Trúc Thiền Thiền, nói nhỏ: “Ngay cả ta cũng cảm thấy nếu có thể luyện hóa cô ta vào cơ thể mình, chắc chắn uy lực của ta sẽ tăng cường!”
Hứa Ứng phát động Quy Tâm quyết, kiềm chế suy nghĩ muốn bế nha đầu này lên cắn, nói: “Cứ thế này thì Thiên ma còn chưa tìm tới, chúng ta cũng bị cô ta biến thành Thiên ma mất thôi. Không biết Tiểu Phượng Tiên đi đằng nào rồi?”
Y gấp gáp muốn rời Thần Đô như vậy là vì sức hấp dẫn của Trúc Thiền Thiền quá lớn, nha đầu này là thuốc tiên hình người, chắc chắn sẽ thu hút Thiên ma. Hứa Ứng coi như “người hộ đạo” nhưng chắc chắn không thể đối phó được với Thiên ma, nhưng Phượng Tiên Nhi thì có.
Phượng Tiên Nhi là Phượng Hoàng, khắc tinh của Thiên ma Thiên thần, cho nên Hứa Ứng mới muốn dẫn Trúc Thiền Thiền tới tìm Phượng Tiên Nhi.
“Hứa huynh!”
Đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên, Hứa Ứng nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy Nguyên Vị Ương và Kiêu bá đã rời Thần Đô từ lúc nào chẳng hay, đến đây đưa tiễn.
Hứa Ứng bảo Ngoan Thất dừng lại, Nguyên Vị Ương và Kiêu bá leo lên lưng rắn, đi tới đỉnh đầu Ngoan Thất. Ngoan Thất lại trườn về phía trước, chẳng qua tốc độ chậm hơn trước nhiều.
Nguyên Vị Ương ngửi không khí một cái, kinh ngạc nói: “Thơm quá!” Dứt lời, cô nhìn Trúc Thiền Thiền với vẻ kinh ngạc.
Hứa Ứng cảm động nói: “Nguyên huynh đệ, kẻ thù của ta trải khắp thiên hạ mà ngươi vẫn dám tới đây tiễn ta, khiến ta không biết làm sao cho phải.”
Nguyên Vị Ương nghiêm mặt nói: “Ngươi tới Thần Đô gặp ta, lại dính phải nhiều ám toan như vậy, là Nguyên gia ta không có năng lực bảo vệ ngươi. Bây giờ ngươi phải đi, sao ta lại có thể không tới tiễn?”
Trong lòng Hứa Ứng thì lưu luyến một người khác, dò hỏi: “Như Thị muội muội có khỏe không?”
Gương mặt Nguyên Vị Ương nở nụ cười, Kiêu bá sau lưng ho khan một tiếng. Nguyên Vị Ương vội vàng thu liễm nụ cười, mặt không đổi sắc nói: “Xá muội ngang bướng, mẫu thượng lệnh cho nó phải ở trong nhà học nữ công, không được ra ngoài. Hứa huynh, ta tới đây tiễn biệt mà ngươi vừa gặp đã hỏi xá muội, có phần thất lễ đấy.”
Kiêu bá khẽ gật đầu, thầm nghĩ: “Đối đáp như vậy cũng khá khéo léo.”
Hứa Ứng vừa tiếc nuối vừa hổ thẹn nói: “Gần đây thi thoảng ta lại nhớ tới Như thị muội muội.”
Nguyên Vị Ương sắc mặt nghiêm nghị: “Xá muội khuê nữ, còn chưa kết hôn, ngươi không được có ý xấu.”
Hắn vừa nói xong thì Hứa Ứng lập tức có ý xấu. Chẳng qua giữa y và Nguyên Như Thị là tình cảm nam nữ, với Nguyên Vị Ương lại là tri kỷ, hai người ngồi trên đỉnh đầu Ngoan Thất bàn luận chuyện tu hành, trao đổi tâm đắc.
Hứa Ứng giảng giải mà mình sửa chữa, là bí mật bất truyền của Quách gia, hắn chỉ lấy phần pháp môn vận chuyển của Yển Nguyệt động thiên, không tiết lộ công pháp trụ cột.
“Ta nghi ngờ trên đời có một số kẻ tà ác giống như chủ nhân Nê Hoàn cung, nấp trong bóng tối, na pháp mà bọn họ truyền bá có rất nhiều sơ hở.”
Hứa Ứng nói: “Nguyên huynh đệ, ngươi tư chất hơn người, thông minh tinh tế, ta cũng không bằng ngươi. Ngươi tham khảo pháp môn này, không khéo sẽ lĩnh ngộ được phương pháp luyện hóa tiên dược của Nguyên gia, giúp lão tổ nhà ngươi Nguyên Vô Kế kéo dài tuổi thọ, tránh cho lúc tuổi già gặp bất trắc!”
Câu này vừa nói xong, ngay cả Kiêu bá cũng không nhịn được phải đổi sắc mặt. Món quà này thật quá quý giá, trong mắt Nguyên Vị Ương cũng lóe lên tình cảm khác lạ. Hắn lấy lại bình tĩnh, thu hồi tàn quyết kia rồi nói: “Ân đức của Hứa yêu vương đối với Nguyên gia ta, cả đời này cũng khó mà quên được. Nguyên gia ta tuy xuống dốc nhưng có ơn tất báo. Ta biết Hứa huynh còn chưa mở bí tàng Hoàng Đình, thần thức không thể tiến thêm một bước.”
Hắn lấy từ trong lòng ra một quyển sách vàng kim, xé hai trang trước, đặt hai trang sách đó vào tay Hứa Ứng.
Kiêu bá biến sắc, vội vàng nói: “Công tử!”
Nguyên Vị Ương không buồn để ý, cười nói: “Chắc chắn mẫu thượng sẽ không cho phép ta truyền Nguyên Đạo Chư Thiên cảm ứng tổ truyền của Nguyên gia cho ngươi. Nhưng ta là gia chủ Nguyên gia tương lai, hôm nay đứng ra làm chủ tặng ngươi nửa trước của môn công pháp này.”
Kiêu bá chần chừ một chút nhưng không ngăn cản.
Món quà của Hứa Ứng quá quý giá, chẳng khác nào ân nhân cứu mạng của Nguyên gia. Cho dù Nguyên Vị Ương lấy toàn bộ Nguyên Đạo Chư Thiên cảm ứng ra tặng cũng khó mà sánh bằng phần quà này.
Hứa Ứng nhận lấy tàn thiên của Nguyên Đạo Chư Thiên cảm ứng, mỉm cười nói: “Hay là thế này đi, chúng ta so tài một lần, xem ai lĩnh ngộ ra phương pháp luyện hóa tiên dược của bí tàng Hoàng Đình trước.”
Hai mắt Nguyên Vị Ương sáng bừng lên, lòng hiếu thắng nổi lên trong, cười nói: “Được! Nhưng Hứa yêu vương có hứng thú đánh cược không?”
Hứa Ứng cũng có tâm tính thiếu niên, hỏi: “Đánh cược ra sao?”
Nguyên Vị Ương ánh mắt nhấp nháy: “Ta có một muội muội, ngươi đã gặp rồi đấy. Nếu ngươi tìm hiểu được pháp môn luyện hóa tiên dược Hoàng Đình trước. Ta sẽ làm chủ gả Như Thị cho ngươi.”
Sau lưng hắn, Kiêu bá gấp tới mức giậm chân, cuống quít la hét: “Không không không! Công tử, sao lại như vậy được?”
Ngoan Thất bị hắn đạp tới mức hoa mắt chóng mặt, vội vàng nói: “Lão bá, ngươi giẫm nhẹ chút! Đầu óc ta sắp bị ngươi giẫm nát rồi.”