Cùng lúc đó, sau lưng Thạch Mạt Lặc hiện ra chín động thiên đen kịt, cắm cắm sâu vào vực thẳm hắc ám, không biết hấp thu lực lượng gì!
“Lão tổ Thạch gia tu luyện tà công nào đó!”
Quách Tiểu Điệp biến sắc, đột nhiên chứng kiến trong không gian Thần Đô thứ hai cũng có từng luồng khí đen chảy vào, chạm tới da thịt cô, chỉ thấy máu thịt trên cánh tay cô mục nát héo tàn!
Quách Tiểu Điệp đau tới mức đổ lệ, lập tức lùi lại phía sau, kinh hãi hét lên: “Cẩn thận! Tà công của hắn có thể xâm nhập Thần Đô thứ hai!”
Luồng khí đen kia như vật sống, đong đưa chẳng khác nào xúc tu, chộp về phía Hứa Ứng và Quách Tiểu Điệp. Nó chạm vào đâu thì nơi đó héo tàn, cho dù là khí hương hỏa của các thánh thần trong Lăng Yên các cũng mục nát tiêu biến!
Hứa Ứng chắn ngang trước mặt Quách Tiểu Điệp, cong ngón tay búng một cái, một ngọn lửa bay ra!
Ngọn lửa đó chính là Thuần Dương dị hỏa mà thiếu nữ Thanh đã tặng cho y. Ánh lửa gặp phải khí đen, lập tức bùng lên dữ dội, ngọn lửa rực rỡ đốt cháy xèo xèo, khiến tất cả khí đen đều bị thiêu rụi, không còn lại chút nào!
Trong Thạch phủ ở Thần Đô, lão tổ thế gia Thạch Mạt Lặc lộ vẻ kinh ngạc, hiển nhiên hắn cũng bất ngờ vì khí đen mà mình tu luyện lại không thể giết chết kẻ tới do thám.
Hứa Ứng giơ kiếm chỉ tay phải, điểm lên mi tâm bản thân, vận dụng toàn bộ thần thức, tập trung vào đầu ngón tay kiếm chỉ!
“Lên!”
Đầu ngón tay y điểm lên Thuần Dương dị hỏa, Thuần Dương dị hỏa bộc phát uy năng, lửa cháy hừng hực, chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh Thạch Mạt Lặc trong Thạch Phủ Thần Đô, ngọn lửa rực rỡ bao phủ toàn thân Thạch Mạt Lặc!
Trong dị hỏa hừng hực đó, Thạch Mạt Lặc giãy dụa la hét, gương mặt dữ tợn, nhưng không có bất cứ âm thanh nào vọng tới tai Hứa Ứng và Quách Tiểu Điệp, quỷ dị tới mức khó tả.
Thiếu niên Thạch gia hốt hoảng chạy ra ngoài, những na sư khác thì không kịp né tránh, bị thiêu chết trong dị hỏa!
Hứa Ứng phóng hỏa xuyên qua không gian, đốt trong chốc lát, chỉ cảm thấy thần thức hao tổn dữ dội, biết nếu tiếp tục phát động dị hỏa rất có thể thần thức sẽ cạn kiệt, cực kỳ nguy hiểm, bèn thu kiếm chỉ lại.
Hỏa hoạn trong Thạch gia lập tức biến mất, lão tổ Thạch gia Thạch Mạt Lặc bị đốt tới mức toàn thân cháy đen, vẫn đang há miệng la hét, cứ như bản thân còn trong biển lửa.
Quách Tiểu Điệp, Ngoan Thất và quả chuông nhìn cảnh tượng này, trong lòng cũng thấy ngạc nhiên.
Chuyện vừa rồi diễn ra quá đột ngột, bọn họ còn chưa kịp phản ứng lại thì Quách Tiểu Điệp đã bị lão tổ Thạch gia Thạch Mạt Lặc ám toán, quả chuông cũng chưa kịp cứu viện thì Hứa Ứng đã ra tay.
Không ngờ Hứa Ứng lại xuất thủ quả quyết tàn nhẫn như vậy, không những luyện hóa sạch sẽ đống khí đen xâm nhập nơi này, thậm chí còn vận dụng dị hỏa, thiếu chút nữa đốt chết Thạch Mạt Lặc đang trọng thương!
“Thất gia, trạng thái của A Ứng có vẻ không đúng.”
Quả chuông dùng thần thức truyền âm, nói nhỏ: “Hắn đâu biết Thuần Dương dị hỏa có thể khắc chế loại khí đen này, cũng không biết cách phát huy uy lực của Thuần Dương dị hỏa, không biết làm sao từ trong Thần Đô thứ hai ảnh hưởng tới Thần Đô bên ngoài. Thế nhưng hắn lại lập tức sử dụng, không hề nghĩ ngợi gì!”
Ngoan Thất lập tức hiểu ra: “Ngươi nói là, trong đầu hắn có trí nhớ gì đó thức tỉnh?”
Quả chuông nói: “Có lẽ thế. Trong lúc cực kỳ phẫn nộ, một số trí nhớ sẽ khôi phục.”
Nó lại cảm thấy lo lắng, thầm nhủ: “Chỉ mong là chuyện tốt.”
Trái tim Hứa Ứng vẫn đang đập thình thịch, vừa rồi y không cần nghĩ ngợi gì, trực tiếp sử dụng Thuần Dương dị hỏa, động tác liền mạch, tất cả đều là vô thức, không ngờ lại phát huy được uy lực của dị hỏa.
Tới giờ y mới tỉnh táo lại, không biết vì sao vừa rồi mình có thể vận dụng Thuần Dương dị hỏa tới trình độ này.
Lão tổ thế gia Thạch Mạt Lặc bị đốt khét lẹt nhưng vẫn còn sống, chín đại động thiên sau lưng đã bị thiêu tới mức rách nát, gắng gượng đi ra phía ngoài, vừa ra khỏi cửa là đổ nhào xuống đất, khàn giọng nói: “Có cao thủ trốn xung quanh hại ta!”
Thiếu niên áo xanh đen họ Thạch đã dẫn một loạt cao thủ Thạch gia chạy tới, lại bắt thêm mười cô gái Chu gia đến đây, chữa trị thương thế cho hắn, cuối cùng cũng cứu được mạng Thạch Mạt Lặc.
Cao thủ Thạch gia không khỏi ngạc nhiên, một vị trưởng lão nói: “Lần này may mà có Kính Đường, nếu không Thạch gia ta cũng như Chu gia, bị xóa sổ khỏi cõi đời.”
Lão tổ Thạch gia Thạch Mạt Lặc tỉnh lại, gọi thiếu niên kia đến nói: “Ta bị vị cao thủ kia đốt cả hồn phách, khu vực Hi Di của ta cũng bị hắn thiêu cháy phân nửa, tính mạng lại bị chặt đứt, không sống được mấy năm nữa. Ngươi gặp nguy không loạn, tâm tính rất ổn, sau này ngươi sẽ nhận chân truyền của ta.”
Thiếu niên Thạch Kính Đường vừa mừng vừa sợ, vội vàng lễ bái.
Thạch Mạt Lặc lại ho ra máu, khàn giọng nói: “Ta được trời cao sủng hạnh, nhận được bí tàng thần bí nhất trong lục bí là Dũng Tuyền, vốn tưởng rằng sẽ độc bá thiên hạ, đứng đầu một cõi, không ngờ lại bị người ta đốt cháy sinh cơ! Hận! Ta rất hận!”
Miệng hắn lại không ngừng chảy máu, đã ngất đi.
Mọi người trong Thạch gia kinh hãi bằng chết, vội vàng giơ roi quất các cô gái Chu gia, bắt họ dùng hết khả năng cứu chữa.
Bên này, Hứa Ứng và Quách Tiểu Điệp tới Triệu gia, chỉ thấy hai vị lão tổ của Triệu gia cũng bị thương rất nặng.
Hai vị lão tổ này đối đầu trực tiếp với lão tổ Quách gia, bọn họ đều mở bí tàng Giáng Cung trong thân thể lục bí, chủ tu lực lượng. Lần này hai bên giao chiến, hai vị lão tổ Triệu gia suýt nữa bị chấn nát lục phủ ngũ tạng, khu vực Hi Di rạn nứt.
Thân thể bên ngoài của bọn họ thì sau lưng đầy những mảnh xương, đâm rách cả làn da.
Không rõ bọn họ kiếm đâu được mấy người của Chu gia, đang giúp họ chữa trị thương thế.
“Trong thời gian ngắn hai vị lão tổ của Triệu gia không thể tới bắt ta ăn thịt được.” Hứa Ứng cười nói.
Quách Tiểu Điệp mỉm cười đáp: “Sau biến cố đêm nay, còn lão tổ thế gia nào dám ra tay đối phó ngươi?”
Hứa Ứng cười ha hả.
Trong lúc bất tri bất giác bọn họ đã đi tới hoàng cung. Hứa Ứng đang phấn khởi chạy vào trong thì Quách Tiểu Điệp vội vàng ngăn y lại, bĩu môi nói: “Nơi này có thần thánh Lăng Yên các canh gác bảo vệ, không ai có thể đi vào bằng đường cửa chính! Chúng ta đi cửa sau!”
Hứa Ứng nhìn lên, quả nhiên có hai vị thần thánh Lăng Yên các, một vị cầm roi vàng, người cầm kim giản, đứng hai bên trái phải của hoàng cung.
Nhưng đến hậu cung thì không có thần thánh bảo vệ.
Nơi này là lãnh cung, âm khí rất nặng, oán khí âm u tĩnh mịch. Đám người Hứa Ứng đi thẳng qua, phải vận Thuần Dương dị hỏa và Thiên hỏa mới có thể xua tan oán khí và âm khí trong lãnh cung.
Khi tới đông cung, bỗng nghe phía xa có tiếng gầm giận dữ của Thánh Thần hoàng đế: “Ngay cả họ Quách nhà ngươi cũng định phản bội trẫm à?”
Hứa Ứng và Quách Tiểu Điệp quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Thánh Thần hoàng đế thiếu chút nữa bị chém đứt nửa thân thể, khí tức suy yếu, tu vi có dấu hiệu tiêu tán.
Lão tổ Quách gia đứng trong tầng trời thứ tư, phát động Thanh Long kích ở nơi đó, tuy chỉ một đòn đơn giản nhưng lại khiến hắn phá công. Công pháp bị phá, tu vi trên người suýt nữa trôi theo dòng nước!
Có thể tưởng tượng được trong lòng Thánh Thần hoàng đế phẫn nộ tới mức nào.
“Trẫm chỉ muốn ăn một người mà Quách gia của hắn giấu giếm, chứ có phải ăn người của Quách gia đâu?”
Thánh Thần hoàng đế tức tối mắng chửi: “Thế mà hắn hại trẫm! Đúng là phản rồi!”
Bên cạnh hắn, Trần công công sắc mặt xám ngoét nói: “Bệ hạ, trong Giáo Phường ti còn có mấy quan kỹ Chu gia, nô tài đã cho người bắt lấy, đem đến đây chữa trị cho bệ hạ...”
Thánh Thần hoàng đế cầm ngọc tỉ trên bàn lên đập vào mặt hắn, quát lớn: “Ngươi để kỹ nữ tới chữa trị cho trẫm? Ngươi cũng phản rồi!”
Trần công công mặt mày đầy máu, vội vàng quỳ xuống nói: “Bệ hạ, nam đinh Chu gia đã bị giết sạch, không tìm thấy nam đinh!”
Thánh Thần hoàng đế vung tay, ra hiệu cho hắn đứng lên rồi nói: “Bảo đám kỹ nữ kia đi vào. Sau khi thương tích của trẫm khỏi hẳn, tuyệt đối không được để lộ tin tức, phải xử lý bọn chúng, hồn phách cũng phải diệt trừ.”
Trần công công tuân lệnh, đang định rời khỏi thì Thánh Thần hoàng đế gọi hắn lại nói: “Ta cứ cảm thấy luyện Cửu Tiêu Dương Thần Huyền Đàn công có gì đó không đúng, chắc là tên Hứa Ứng kia ám toán ta, xuyên tạc công pháp. Bây giờ trẫm không thể trở lại Cửu Nghi, công pháp lại bị phá. Ngươi đi bắt người sống đến đây, trẫm muốn luyện công.”
Trần công công rùng mình một cái, cúi đầu rời khỏi.
“Không được để lộ tin tức, ngươi biết kết cục rồi đấy.” sau lưng hắn lại vang lên giọng nói của Thánh Thần hoàng đế.
Đám người Hứa Ứng, Quách Tiểu Điệp không biết bọn họ nói gì. Quách Tiểu Điệp rất hào hứng chạy tới sau lưng Trần công công, thổi một cái vào cổ hắn.
Trần công công lại rùng mình mấy cái liên tục, quan sát xung quanh, miệng tụng niệm vài lời thần linh phù hộ, kéo chặt quần áo lại rồi vội vàng chạy khỏi.
“Không phải hắn đang nghĩ trong hoàng cung có quỷ đấy chứ?” Quách Tiểu Điệp hưng phấn nói.
Nha đầu này lại chạy tới, cưỡi lên lưng Trần công công, bóp lấy cổ hắn, đung đưa trái phải la ó: “Trả mạng cho ta!”
Trần công công đột nhiên ngã nhào dưới đất, lăn một vòng rồi ba chân bốn cẳng bỏ chạy.