Hứa Ứng lại nở nụ cười, giọng nói phát ra từ trong kẽ răng: “Đừng rút dây động rừng, xem hắn định làm gì đã.”
Quả chuông hiểu ý, vội vàng dặn dò Ngoan Thất. Ngoan Thất cũng tỉnh ngộ, không vạch trần ông lão áo trắng.
Hứa Ứng cúi người làm lễ chào với ông lão áo trắng, khách khí nói: “Lần thứ hai được gặp lão tiên sinh, còn chưa kịp thỉnh giáo tên họ lão tiên sinh.”
Ông lão áo trắng cười nói: “Ta họ Bắc tên Thần, người biết ta đều gọi ta là Bắc Thần Tử.”
(Bắc Thần - từ cổ để chỉ sao Bắc Đẩu)
Ông lão nhìn về phía Trúc Thiền Thiền với vẻ thèm thuồng, lại thấy nghi hoặc không thôi, thầm nghĩ: “Nha đầu này thơm quá, con bé tu luyện thế nào mà biến mình thành ngon miệng vậy? Đúng là hiếm thấy!”
Hứa Ứng khiêm tốn thỉnh giáo: “Lão tiên sinh biết lai lịch của tòa thành Đế Khâu này à?”
Bắc Thần Tử ổn định lại đạo tâm, chòm râu trắng lung lay, cười ha hả nói: “Ta cũng chỉ nghe nói về Đế Khâu mà thôi. Có tin đồn nơi này là mộ phần của Đế Chuyên Húc thời thượng cổ. Tòa thành Đế Khâu này là nơi ở của người giữ lăng, từ từ xây dựng thành tòa thành đá. Vì sao Đế Khâu biến mất thì ta cũng không biết.”
Bọn họ nhanh chóng bước tới một đầu khác của tòa thành đá này, vừa rồi tòa thành được sương mù dày đặc phun ra.
Hứa Ứng đi tới ngoài thành, chi thấy dưới chân là vực sâu vạn trượng, không thể thấy đáy. Vừa rồi y đi quá nhanh, suýt nữa đạp hụt chân ngã xuống.
Mọi người dừng bước, nhìn về phía đối diện, nhưng sương mù dày đặc che khuất bờ bên kia vực sâu, không thể thấy được nơi đó có cái gì.
Đột nhiên, dưới vực sâu vang lên từng tiếng rống trầm trầm. Hứa Ứng thấy loáng thoáng có thứ gì đó thò đầu ra khỏi vực sâu, vung vẩy những xúc tu khổng lồ, cố gắng leo ra phía ngoài.
Y phát động Thiên Nhãn nhưng vẫn không thể nhìn rõ. Ngay lúc này, tiếng roi thanh thúy vang lên, một cây roi dài bay ra từ trong sương mù, quất bốp một cái vào con quái vật khổng lồ dưới vực sâu.
Ngọn roi đó khi vung lên thì nhỏ bé, nhưng lúc đánh ra thì phình to, biến thành vừa lớn vừa dài, như long như mãng, đánh thẳng vào vực sâu, không biết dài tới mức nào!
Quái vật khổng lồ dưới vực sâu bị đánh một roi, gầm thét như sấm, âm trầm ngột ngạt. Đột nhiên một cái xúc tu khổng lồ ngoắc một cái, một dãy núi nguy nga được thả ra từ trong vực sâu, rơi xuống bờ bên kia!
Cảnh tượng này quá kinh người, ngay cả Trúc Thiền Thiền cũng kinh ngạc.
Hứa Ứng thầm giật mình, cảnh tượng núi sông bay khỏi vực sâu đúng là đáng sợ, nhưng thứ khiến y kinh ngạc hơn nữa là cây roi kia.
Y nhận ra cây roi này, y cũng từng có một cây, chính là cây roi mà thiếu nữ trong quan tài đã đưa cho y để quất Ôn thần! Hai cây roi này gần như y hệt!
Hứa Ứng dò hỏi: “Thiền Thiền, ngươi có thể thấy thứ bên dưới vực sâu không?”
Trúc Thiền Thiền nói: “Vận dụng Thiên Nhãn là có thể nhìn thấy, nhưng ta chưa bao giờ thấy thứ quái quỷ dưới vực đó, đúng là kỳ lạ.”
Hứa Ứng nhìn về phía Bắc Thần Tử, dò hỏi: “Lão tiên sinh có biết dưới vực sâu là gì không?”
Bắc Thần Tử cũng nghi hoặc không thôi, thò đầu ra nhìn xuống dưới nói: “Không biết, khi ta ra đời đã có những thứ này. Năm xưa chúng ta gọi những người cầm roi là kẻ giám sát vực sâu, bọn họ ẩn cư trong sương mù gần vực sâu, nếu có ma quái leo ra khỏi vực sâu, bọn họ sẽ đánh roi ép chúng trở lại.”
Ông lão dừng lại một chút rồi nói: “Năm xưa rất nhiều người định chui xuống vực sâu thăm dò, thế nhưng nhảy xuống đó thì hoa mắt chóng mặt, có đi không về. Vực sâu, cực kỳ đáng sợ!”
Hứa Ứng nhìn sang bờ bên kia, sương mù dày đặc không hề tiêu tán, làn sương rất kỳ lạ, kể cả Thiên Nhãn cũng không thể nhìn thấu, không biết người cầm roi trông ra sao.
Kẻ giám sát vực sâu vẫn đang vung roi đánh vào trong vực, đánh tới mức tiếng kêu ngào vang lên không ngừng.
Một lúc lâu sau, thứ trong vực sâu rút về, cây roi cũng thu lại trong sương mù, không còn tung tích.
Hứa Ứng thầm nghi hoặc, thiếu nữ trong quan tài Thanh cũng có cây roi tương tự, liệu có phải cô ấy và kẻ giám sát vực sâu là đồng loại? Hay là cô ấy cướp được roi từ tay kẻ giám sát vực sâu?
“Có lẽ tòa thành đá này cũng được thả từ trong vực sâu ra!”
Hứa Ứng đột nhiên nhớ tới vực Thương Ngô, thầm nghĩ: “Vực Thương Ngô và vực sâu này có phải cùng một vực thẳm không? Những kẻ giám sát vực sâu có lai lịch ra sao?”
Đến chập tối, Hứa Ứng và Trúc Thiền Thiền liên thủ tẩy rửa sạch sẽ con Thú Vương Thần kia. Trúc Thiền Thiền nói: “Để ta tìm cái nồi.”
“Không cần!” Quả chuông bay lên, càng lúc càng lớn, miệng chuông hướng lên trời.
Hứa Ứng đổ nước vào trong chuông, cho Thú Vương Thần vào trong chuông rồi tới bụng Ngoan Thất lấy muối ăn và các loại gia vị ra, vẩy vào trong chuông.
Ngoan Thất phun ra một luồng Thiên hỏa, đặt bên dưới đun nồi.
Trúc Thiền Thiền và Bắc Thần Tử thấy vậy ngây ngốc.
Quả chuông đã làm nhiều thành quen.
Bên cạnh Thiên hỏa, Hứa Ứng mở hai trang giấy vàng mà Nguyên Vị Ương đưa cho mình ra đọc, lẳng lặng chờ thịt chín.
Nội dung trên giấy vàng là thuật tầm long định vị của bí tàng Hoàng Đình, cùng với khúc dạo đầu của Nguyên Đạo Chư Thiên cảm ứng bất truyền của Nguyên gia.
Đối với Hứa Ứng mà nói, y không cần công pháp hoàn chỉnh của Nguyên Đạo Chư Thiên cảm ứng, chỉ cần pháp môn vận hành động thiên là được.
“Không biết Thái Nhất đạo dẫn công có thể điều động đồng thời cả ba bí tàng Nê Hoàn, Giáng Cung và Hoàng Đình không?”
Hứa Ứng nín thở ngưng thần, thi triển thuật tầm long định vị, tìm kiếm vị trí Hoàng Đình của bản thân. Trong Nguyên Đạo Chư Thiên cảm ứng có nói, bí tàng Hoàng Đình giấu trong lá lách, là nhà của hồn phách, là căn nguyên của ý thức.
Y mở bí tàng Hoàng Đình, chỉ thấy động thiên của bí tàng này có hình dạng như cái nồi sành, chìm vào một mảng khí huyền hoàng.
Trong lúc nhất thời, thần thức của y tăng cường, còn thấy loáng thoáng trong luồng khí huyền hoàng có một đại điện màu vàng kim, cực kỳ rực rỡ!
Y đang muốn quan sát kỹ hơn thì khí huyền hoàng ập tới, che kín tầm mắt y, khiến y không thể thấy rõ!
“Trong bí tàng Hoàng Đình cũng có một Bỉ Ngạn! Xem ra thân thể lục bí là ứng với lục đại bỉ ngạn, nơi đó mới là cánh cửa trường sinh!’
Hứa Ứng nghĩ thầm trong lòng, y và Nguyên Vị Ương từng có ước định xem ai có thể luyện hóa tiên dược bỉ ngạn của Hoàng Đình trước, vì vậy không nóng lòng tu luyện Nguyên Đạo Chư Thiên cảm ứng mà tập trung suy nghĩ, tìm kiếm sở hở của công pháp này, thử tiến hành bù đắp.
Nhưng đoạn mở đầu của Nguyên Đạo Chư Thiên cảm ứng cực kỳ tối nghĩa, thâm ảo khó hiểu. Trong thời gian ngắn Hứa Ứng cũng không thể tìm ra rốt cuộc sơ hở giấu ở đâu.
Bên trong quả chuông đã có mùi thịt chín, Ngoan Thất và Trúc Thiền Thiền đã thèm nhỏ dãi. Hứa Ứng cũng bị mùi thịt đánh thức, chép miệng nói: “Ăn được rồi.”
Một người một rắn hò reo, vớt thịt ra ăn. Trúc Thiền Thiền ăn tới phồng cả mồm, nhồm nhoàm nói: “Ngon quá, ngon quá đi! Hơn sáu nghìn năm rồi ta chưa được ăn cơm!”
Bắc Thần Tử nghe vậy nghi hoặc không thôi: “Hơn sáu nghìn năm? Chẳng lẽ tuổi tác của cô ta còn lớn hơn ta?”
Hứa Ứng mời Bắc Thần Tử tới ăn, Bắc Thần Tử cũng không khách khí, ngồi xuống ăn cùng.
Thú Vương Thần này luyện bản thân trở nên cực kỳ ngon miệng, đặc biệt là chỗ da gắn với thịt, ăn không biết chán, cắn một cái là răng môi đậm mùi hương, sung sướng tới khó tả.
Thịt Thú Vương Thần vào trong bụng nhanh chóng hóa thành nguyên khí, cực kỳ bổ dưỡng, lại có con quái vật khổng lồ Ngoan Thất, chẳng bao lâu sau Thú Vương Thần đã bị bọn họ ăn sạch.
Hứa Ứng đánh một trận trong Thần Đô, nguyên khí mãi vẫn chưa khôi phục, nhưng ăn xong bữa cơm này là khôi phục lại đỉnh phong.
Mọi người đi trong thành tìm nơi nghỉ chân. Trong thành có một cung điện tên là Thần Tư cung, khá rộng rãi, bên trong có cả chăn lẫn giường.
Ngoan Thất cuộn mình giữa mấy cây cột đánh một giấc, Hứa Ứng thì chọn một cái giường nằm ngủ. Trúc Thiền Thiền ngủ trong phòng khác.
Bắc Thần Tử cũng tìm một căn phòng ở tạm, nhưng ngồi bên cạnh bàn, đặt bàn cờ lên, mãi vẫn không ngủ.
Ngoài cửa sổ có ánh trăng vẩy xuống, chiếu lên người ông lão áo trắng này. Vẻ mặt Bắc Thần Tử thay đổi không ngừng, đột nhiên tâm huyết dâng trào, nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy trên một đỉnh núi ngoài thành có người khai đàn làm phép, ánh nến rực rỡ cả một khoảng trời.
Người kia pháp lực cường đại, từng tòa động thiên xoay tròn sau lưng, dưới ánh trăng đêm, cảnh tượng cực kỳ bắt mắt.
Trên đỉnh núi còn có na sư lớn lớn nhỏ nhỏ, khoảng chừng trăm người, mỗi người đều mở động thiên, phát huy tu vi tới cực hạn!
Bên dưới tế đàn còn có gần một trăm thần linh, ai cũng có khí hương hỏa nồng đậm, pháp lực mạnh mẽ, cúi người lễ bái tế đàn. Chính giữa tế đàn là một cây cung, bảy mũi tên.
"Đinh Đầu Thất Tiễn Thư?"
Bắc Thần Tử thầm kinh ngạc, quân cờ trong tay bất giác rơi xuống đất, hạ giọng nói: “Đám na sư này thật ghê gớm, không ngờ lại tìm được loại dị thuật này!”
Đinh Đầu Thất Tiễn Thư là pháp thuật của luyện khí sĩ thượng cổ, chuyên ám hại hồn phách. Trong thời đại của Bắc Thần Tử nó đã thất truyền, không ngờ tới ngày nay khi luyện khí sĩ đã tuyệt tích, đám na sư lại có thể tìm được loại pháp thuật này, hơn nữa còn khôi phục nó.
“Hình như là na sư hoàng thất trong Thần Đô, chắc hoàng thất Lý gia đã đào bới không ít mộ phần luyện khí sĩ? Nếu không làm sao khôi phục được loại hung thuật này?”
Bắc Thần Tử phát động Thiên Nhãn quan sát, thấy rõ ràng đám người trên đỉnh núi, thầm nghĩ: “Chắc là cao thủ mà hoàng đế phái tới, dùng Đinh Đầu Thất Tiễn Thư đoạt mạng Hứa Ứng!”