Còn ở bên dưới là một ông lão tóc trắng, chỗ đỉnh đầu đã trọc lốc, có thể phản chiếu ánh sáng.
Nửa người dưới của ông lão lại là một con cóc ba chân, trên người mọc đầu cục thịt, tướng mạo hung ác nhìn chằm chằm vào thiếu nữ trên không trung.
“Sau ba ngàn năm, ta tới tìm các ngươi, gây dựng lại Thục Sơn kiếm môn! Các tôn giả kiếm môn đang ở đâu?” Thiếu nữ kia đột nhiên cảm giác được, nhìn theo phía Hứa Ứng.
Hứa Ứng cẩn thận từng chút một đi ra, cười nói :”Cô nương, không phải ta cố ý quấy rầy mà là ta lạc đường, có thể nhờ cô nương chỉ giáo làm sao mới có thể đi tới cầu Nại Hà không?’
Thiếu nữ đang định lên tiếng thì đột nhiên mái tóc trắng phau của ông lão tóc bay phất phới, căng phồng theo làn gió, vô số ánh sáng trắng rung động vù vù, đánh về phía Hứa Ứng.
Hứa Ứng kinh hãi, từng sợi tóc trắng lại hóa thành vô số kiếm chiêu tinh diệu tuyệt luân, đâm về phía y!
Y mới gặp kiếm ý sắc bén mênh mông như vậy có một lần, đó là lúc ở trong miếu hoang tại cõi âm, Lý Tiêu Khách đối mặt với chủ nhân của Hàn Nha, hắn bị vị bá chủ cõi âm tập kích, khôi phục cái tâm kiếm đạo, thi triển kiếm đạo vô thượng cắt đứt tro tàn, sừng sững giữa thiên địa!
Lần đó kiếm ý của Lý Tiêu Khách cũng sắc bén hùng hồn như lão già cóc này!
Thiếu nữ thấy vậy vội vàng quát: “Mau tránh ra!”
Thân hình cô lóe lên, xuất hiện trước mặt Hứa Ứng, vầng trăng sau lưng nhô lên cao, vô số kiếm khí bay ra, đối phó với mái tóc trắng của lão già cóc!
“Ta không ngăn được...” Trong lòng cô tuyệt vọng.
Lão già cóc này là Thương Dương Tôn Giả của Thục Sơn kiếm môn, ba nghìn năm trước trong thời Đại Hán, Thục Sơn kiếm môn đã phát hiện ra thiên địa sinh biến, Thương Dương vì bảo tồn sinh lực cho Thục Sơn kiếm môn nên thống lĩnh đông đảo tôn giả, cam tâm tình nguyện vào trong Vọng Hương Đài.
Lần này thiếu nữ tới đây là để mời đám người Thương Dương rời núi, phục hưng kiếm môn.
Nhưng không ngờ Thương Dương đã bị lực lượng quỷ dị của Vọng Hương Đài xâm nhập, mất đi thần trí, không hề nhận ra cô, gặp mặt là muốn giết!
Vốn dĩ cô có thể tự vệ, nhưng vì cứu thiếu niên lạc đường này, cuối cùng cô đẩy mình vào bước đường cùng!
“Ta còn chưa kịp khôi phục kiếm môn...”
Cô mới nghĩ tới đây, đột nhiên từng vầng trăng sáng nhô cao, hai mươi tư vầng trăng từ trên không đề xuống, trong vầng trăng có núi non trùng điệp, sông ngòi ao hồ, tất cả đều ép xuống, đè tầng tầng lớp lớp lên người Thương Dương Tôn Giả tóc bạc!
Thương Dương Tôn Giả kêu lên một tiếng đau đớn, tai mắt mũi miệng phun máu, bị ép tới mức thân cóc bên dưới kêu ộp một tiếng, cả thân người lẫn thân cóc cùng nằm rạp dưới đất, không thể động đậy.
Thiếu nữ nghi hoặc không thôi, quay đầu lại là thấy nụ cười mong đợi của thiếu niên kia: “Cô nương, muốn tới cầu Nại Hà phải đi thế nào?”
"Sư huynh chờ chút!"
Thiếu nữ khôi phục bình tĩnh, lập tức phi thân tới bên cạnh Thương Dương Tôn Giả, dùng kiếm khí làm châm, phong bế các khiếu huyệt trên người Thương Dương rồi lấy một cái gương nhỏ ra, trong gương có một tòa kiếm môn.
Kiếm môn kia có hình dạng kỳ lạ, ngọn núi chia làm hai nửa, ở giữa là một cánh cửa, cứ như có người khổng lồ đội trời, cầm thanh kiếm vô song, chém một kiếm cắt đứt quả núi!
Giữa tòa kiếm môn trong kính hiện lên một luồng kiếm khí, bắn ra từ trong giếng, leng keng leng keng, ba luồng kiếm khí bay ra, ghim vào Ngọc Chẩm ở sau ót, Giáp Tích ở sống lưng, Vĩ Lư ở xương cụt, khép kín ba Huyền Quan này lại!
Hứa Ứng thầm chấn động. Vĩ Lư, Giáp Tích và Ngọc Chẩm, ba Huyền Quan cũng là con đường kết nối thân thể và trời đất. Bên trên Ngọc Chẩm là địa điểm phi thăng trong thân thể, bên trên Giáp Tích là Thập Nhị Trọng Lâu, địa điểm tạo thành Nguyên Thần, bên trên Vĩ Lư là nơi thủy hỏa giao luyện đan đỉnh, tạo thành Kim Đan!
Dịch cốt tủy là Thiên Hà trong thân thể, ba mươi ba đốt sống và xương gáy chính là Thiên Sơn trong thân thể, cũng là Tam Thập Tam Trùng Thiên.
Ba Huyền Quan này đóng tại ba tiếp điểm quan trọng, mở được ba Huyền Quan này, leo lên Tam Thập Tam Trùng Thiên, con đường lên trời này cũng là quá trình từ phàm nhân lên đến tiên nhân!
Thiếu nữ dùng kiếm khí trong kiếm môn đóng ba Huyền Quan của Thương Dương Tôn Giả lại chính là biến tiên thành phàm, phong ấn tu vi của hắn, khiến hắn có bản lĩnh thông thiên đi nữa cũng không thể thi triển chút tu vi nào.
Thuật phong ấn cỡ này,là tinh diệu tuyệt luân.
Thiếu nữ phong ấn Thương Dương Tôn Giả xong, quay sang nói cảm tạ Hứa Ứng: “Sư huynh, xin hãy thu hồi pháp bảo.”
Hứa Ứng thu hồi Sơn Hà Hạo Nguyệt châu.
Thiếu nữ thu tấm gương lại, nâng tay vuốt lại mái tóc hơi rối chỗ thái dương, cổ tay trắng trẻo treo chuông vàng, rung lên leng keng, dò hỏi: “Ta là chưởng môn đương thời của Thục Sơn kiếm môn, họ Thời tên Vũ Tình. Xin hỏi sư huynh họ tên ra sao?”
Hứa Ứng lộ vẻ khâm phục, nghiêm nghị nói: “Ta tên Hứa Ứng. Thời cô nương còn trẻ tuổi mà đã là chưởng môn một phái, thật khiến người ta khâm phục.”
Thiếu nữ Thời Vũ Tình cười nói: “Ta hoàn toàn không còn trẻ, ta hơn ba ngàn tuổi rồi, lớn hơn ngươi nhiều.”
Hứa Ứng kinh ngạc: “Rõ ràng cô mới mười bốn mười lăm tuổi, dung mạo xinh đẹp, ta gặp còn thích, sao lại hơn ba ngàn tuổi?”
Thời Vũ Tình thấy buồn cười, bèn nói: “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
“Chắc hơn hai vạn tuổi.” hắn nói.
Thời Vũ Tình trợn trừng hai mắt nhìn y, đột nhiên phì cười nói: “Ta hơn ba ngàn tuổi thật, không lừa ngươi đâu. Ai da, không nói chuyện này nữa, quá khứ của ta quá ly kỳ, nói ra chắc không có ai chịu tin.’
Hứa Ứng cũng cực kỳ đồng cảm.
“Ta thấy bên ngoài Vọng Hương Đài có một số dã quỷ đã chết, chẳng lẽ là kiệt tác của Vũ Tình cô nương?”
Hứa Ứng dò hỏi.
Thời Vũ Tình dung mạo thanh tú, có khí chất trang nhã như hoa lan, nói: “Ta thấy chúng ăn thịt người ở bên ngoài nên diệt trừ bọn chúng. Nếu Hứa sư huynh tới cầu Nại Hà, chẳng bằng đồng hành cùng ta. Trong Vọng Hương Đài có rất nhiều nguy hiểm, địa hình lại cực kỳ phức tạp,cho dù ta chỉ đường, chỉ e ngươi lại bị lạc sớm thôi. Đúng rồi, ta thấy bản lĩnh của ngươi không tệ, gia nhập Thục Sơn kiếm môn đi! Ta cho ngươi chức tôn giả!”
Hứa Ứng nhìn xung quanh, chỉ thấy xương mù màu xanh luôn bám theo phía sau cách mình không xa, làn sương màu xanh này khiến y nôn nóng.
Trong tình huống này, nếu không biết đường rất dễ gặp phải nguy hiểm.
Hứa Ứng không tiếp lời mà dò hỏi: “Vũ Tình cô nương định khi nào thì tới cầu Nại Hà?”
Thời Vũ Tình giơ ngón trỏ và ngón giữa, kết thành kiếm quyết, nhanh chóng vẽ một phù văn kỳ lạ lên không trung, đánh vào mi tâm của Thương Dương Tôn Giả, nói: “Sư huynh chờ chút, để ta xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra trên người Thương Dương sư thúc.”
Sau khi phù văn kiếm đạo này tiến vào cơ thể, thân thể Thương Dương Tôn Giả chấn động, khu vực Hi Di hiện lên.
Thời Vũ Tình đi vào khu vực Hi Di của hắn, đột nhiên trong lòng máy động, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hứa Ứng cũng bám theo, bèn nói: “Thương Dương sư thúc là người có đại nghị lực đại trí tuệ. Sư thúc biến thành thế này, chắc chắn có thứ gì đó làm ô nhiễm thể xác và tinh thần của sư thúc!”