Bạch Thu Tư đi ra cuối cùng, đã thay y phục từ lúc nào không biết, mặc áo vải thô kèm khăn hoa như thôn nữ, nói: “Sau này có người phát hiện trong na pháp ẩn giấu cạm bẫy, nghi ngờ người truyền bá na pháp có tâm địa bất chính, thế nên Tổ Long hoàng đế mới đốt sách chôn na, thiêu hủy na pháp ẩn chứa cạm bẫy, còn bắt một đám người tuyên truyền na pháp hại người, giết chết bọn chúng. Nhưng vẫn vô dụng, sau này ta vẫn trúng chiêu, rơi vào cạm bẫy.”
Thời đại đó có rất nhiều na tiên, không ít người lựa chọn ẩn cảnh ẩn hóa, quy ẩn trong rừng núi.
Bạch Thu Tư phát hiện rất nhiều bằng hữu của cô ẩn cư rồi mất tích, cô tới bái kiến, lại phát hiện những na tiên này đã bị ăn sạch, biến thành cái xác rỗng.
Khi đó cô đã nhận ra có gì đó không đúng, biết những na tiên như mình bị người khác hãm hại. Nhưng cũng may cô trải qua nhiều trận đại chiến, tuy không phải người mạnh nhất nhưng có rất nhiều thủ đoạn.
Cô giấu địa điểm ẩn hóa của bản thân trên người Long Mã, đuổi Long Mã vào Vân Mộng trạch. Vị sư phụ truyền pháp trong mộng đã tìm kiếm tung tích của cô rất nhiều lần nhưng vẫn không tìm được.
Hứa Ứng dò hỏi: “Bạch cô nương, cô nói ngay từ đầu na pháp đã là âm mưu? Chẳng lẽ na pháp không phải do luyện khí sĩ sáng tạo ra à? Ta từng gặp một vị luyện khí sĩ thời Vũ Đế, na pháp mà hắn tu luyện không có cạm bẫy, có thể luyện hóa tiên dược.”
Bạch Thu Tư nói: “Trước khi ta ẩn cư đã có một số na sư ý thức được cạm bẫy, có lẽ bọn họ sáng tạo ra pháp môn chân chính. Tuy ta không học được pháp môn của bọn họ nhưng vẫn sống được tới mấy ngàn năm.”
Cô cưỡi lên lưng Long Mã, nói: “Cho dù nhận được pháp môn chân chính, ta đoán na tiên vẫn khó thoát khỏi già yếu. Ta nấp trong địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa, làm na tiên đã hơn ba ngàn năm, vốn không cảm thấy năm tháng trôi qua. Nhưng mấy năm gần đây ta đã cảm nhận được.”
Sắc mặt cô nghiêm nghị, nói: “Hơn nữa ta có cảm giác tốc độ già yếu của mình sẽ càng lúc càng nhanh. Có thể thấy na pháp tu tiên không phải chính tông. Chỉ có phi thăng mới thật là trường sinh! Lần này ta sẽ nhập thế, tìm kiếm pháp môn phi thăng, không ẩn nấp nữa!”
Cô đang định từ biệt đám người, Hứa Ứng lại lấy ra vài quyển sách chép tay mỏng tang, nói: “Bạch cô nương, chỗ ta có pháp môn chân chính của bí tàng Nê Hoàn, Giáng Cung và Ngọc Trì, có thể luyện hóa tiên dược trong tam đại bí tàng. Cô tu luyện theo đó có lẽ sẽ tránh được người kia phát hiện. Luyện hóa tiên dược rồi, cô cũng không phải lo bị ăn thịt nữa.”
Bạch Thu Tư nhận lấy, đọc kỹ càng một lượt, càng đọc càng kinh hãi, càng đọc càng kích động.
Tu luyện theo quyển sách này, chắc chắn sẽ luyện hóa được ba loại tiên dược trong cơ thể cô!
“Ngươi tới chỗ ta xin pháp môn chân chính?”
Bạch Thu Tư cố nén cơn kích động trong lòng, ánh mắt như làn nước mùa thu, nhìn Hứa Ứng từ trên xuống dưới nói: “Ta không thể truyền thụ pháp môn chân chính cho ngươi, ngược lại còn nhận được ba pháp môn chân chính từ chỗ ngươi. Ngươi thiếu một môn bí tàng Dũng Tuyền đúng không?”
Cô thấy Hứa Ứng gật đầu, lúc này mới cười nói: “Pháp môn bí tàng Dũng Tuyền cứ giao cho ta, ta sẽ giúp ngươi! Trong Động Đình sơn ở đằng trước có một miếu sơn thần, ngươi chờ ta trong miếu!”
Cô cưỡi Long Mã, Long Mã phi nước đại, giẫm lên mặt nước chạy cộc cộc.
Lý Anh Châu nhìn về phía Hứa Ứng, dùng bả vai huých y một cái rồi cười hì hì nói: “Hứa yêu vương, ngươi có thể chép lại ba pháp môn chân chính đó cho chúng ta không?”
Cô ghé sát tai Hứa Ứng nói nhỏ: “Còn nhớ buổi tối ở Cửu Nghi sơn không? Là ta cởi sạch đồ của Tiểu Điệp, nhét vào chăn của ngươi đấy.”
Quách Dược thấy bọn họ áp sát nhau quá bèn ho khan một tiếng.
Hứa Ứng nghĩ tới chuyện tối đó, sắc mặt đỏ lên nói: “Dì hai, Quách gia có ơn với ta, lão tổ Quách gia bảo vệ ta mà đối mặt với cả Thánh Thần hoàng đế, ba pháp môn chân chính thì có gì đâu?”
Lý Anh Châu cười tới mức lộ ra răng nanh, nói nhỏ: “Tối nay ta sẽ nhét Tiểu Điệp vào chăn của ngươi!”
Sắc mặt Hứa Ứng đỏ lên, không biết cô nói thật hay giả, trái tim đập thình thịch loạn nhịp.
Bọn họ đi tới miếu sơn thần ở Động Đình sơn, nơi này không còn thần linh đã lâu. Đám người Quách gia quét dọn một chút, lẳng lặng chờ đợi trong miếu sơn thần.
Một con Long Mã dài khoảng mười trượng phi tới, gót sắt gõ lộc cộc, lao vun vút qua dãy núi, kinh động âm đình. Quỷ thần âm đình lao nhao nhìn quanh, chỉ thấy Long Mã kia phóng thẳng tới cấm địa của cõi âm, ai nấy đều kinh hãi.
“Ai vậy? Sao dám to gan đi vào nơi mà cả âm đình ta cũng không dám bước chân vào?”
Long Mã kia chạy thẳng một đường, đi suốt mười vạn dặm, vào sâu trong cấm địa. Chỉ thấy nơi này là dãy núi âm trầm, mồ mả khắp nơi, quỷ hỏa khắp chốn.
Long Mã dừng lại trước một ngọn núi lớn, trên núi toàn vách đá, trên vách có quan tài, được tạo bằng thép đen.
Bạch Thu Tư đứng trên trán Long Mã, nhìn quan tài thép đen đó, mở miệng nói: “Ta muốn báo ân, cần công pháp bí tàng Dũng Tuyền.”
Trong huyền quan hắc thiết vang lên một giọng nói uy nghiêm, lạnh lùng đáp: “Bạch Thu Tư, ngươi còn chưa chết à? Ngươi muốn báo ân thì liên quan gì tới ta?”
Bạch Thu Tư cười nói: “Cửu U lão yêu, trong số kẻ thù của ta chỉ mình ngươi có công pháp bí tàng Dũng Tuyền, đương nhiên ta phải tới tìm ngươi rồi.”
“Bạch Thu Tư, ngươi muốn chết à!”
Quan tài đen nổ tung, uy năng ngập trời tuôn ra từ trong quan tài: “Chúng ta đều đang nấp kỹ, ngươi lại cố tình tới trêu chọc ta! Hôm nay cho dù có bị tà ác phát hiện, ta cũng phải tiễn ngươi lên đường.”
Hứa Ứng đợi cả đêm trong miếu sơn thần trên Động Đình sơn, cảm thấy lo lắng. Ngoan Thất nói nhỏ: “A Ứng, người này có đáng tin cậy không?”
Quả chuông tán thành nói: “Vẫn chưa thấy Lý Anh Châu đem Quách Tiểu Điệp cởi sạch đồ tới.”
Ngoan Thất nói: “Ngài chuông, ta đang nói tới Bạch Thu Tư.”
Quả chuông lúng túng nói: “Ta tưởng ngươi đang nói tới Lý Anh Châu.”
Đột nhiên tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên.
Ngoài miếu, Long Mã hí vang, Hứa Ứng ra khỏi miếu sơn thần, Bạch Thu Tư nhảy xuống Long Mã, máu me khắp người, mình đầy thương tích, đưa một quyển kinh thư màu đen sang, cười nói: “Đây là kinh sách Hắc Thủy Hoàng Tuyền kinh, ta phải tốn bao thủ đoạn mới lấy được đấy.”
Hứa Ứng nhận kinh sách, đang định lên tiếng thì Bạch Thu Tư vẫy tay với hắn, cười nói: “Gặp lại tại giang hồ!”
Nói xong, cô tung người lên ngựa, Long Mã phi nước đại, chở cô gái khí khái hiên ngang này chạy vào bóng tối, biến mất không còn tăm hơi.