Phượng Tiên Nhi cười nói: “Bây giờ lại là tông môn của ta.”
Cửu Nghi Thái Hư động thiên, Thanh Bích ngồi trên lưng một con cự thú viễn cổ, mấy ngày nay cô điều động tiên hỏa, thiêu đốt cảnh giới bản thân, đã luyện bỏ Nguyên Thần, đánh rơi cảnh giới.
Lúc này một hào quang phi thăng lưu chuyển trên bầu trời, hào quang chiếu rọi lên người thiếu nữ.
Thanh Bích ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trong hào quang xuất hiện một thân hình tóc trắng phất phơ, đó là một tiên nhân, dáng vẻ trung niên mái tóc trắng phau, bờ vai rộng lớn, nhìn về phía Thanh Bích cười nói: “Ngươi tu luyện Hồ Thiên Vấn Tiên kinh của ta? Thái Hư động thiên này là đạo tràng của ta. Trong nhân gian này ta chỉ còn mình ngươi là đệ tử. Nếu đã tu luyện công pháp của ta, thế thì là truyền nhân của ta. Ta chính là Ngọc Hồ Chân Nhân...”
Ánh mắt Thanh Bích nhìn người trung niên tóc trắng kia, nhíu mày nói: “Không dưng lại ân cần, không phải gian tặc thì là đạo chích. Kẻ này tâm địa bất chính, không giống người lương thiện.”
Cô đột nhiên bay lên không trung, hóa thành một luồng sáng xuyên qua Thái Hư động thiên.
“Này! Này! Này!”
Ngọc Hồ Chân Nhân kia vội vàng giơ tay, nhưng Thanh Bích đã biến mất không còn tăm hơi.
Ngọc Hồ Chân Nhân dậm chân tức giận nói: “Đồ khốn kiếp, có ai vừa gặp mặt đã nói sư tổ không phải là người lương thiện không? Đúng là đồ khốn kiếp!”
Hắn nhíu mày tự nhủ: “Ngay cả đệ tử cuối cùng cũng mất, chỉ e đạo thống của ta dưới nhân gian đã mất sạch. Không ngờ Thương Ngô lại sống dậy!”
Lúc này một người ngó nghiêng dáo dác đi vào Thái Hư động thiên, hết nhìn đông lại nhìn tây.
Ánh mắt Ngọc Hồ Chân Nhân sáng bừng lên nói: “Ngươi là người phương nào? Ta chính là Ngọc Hồ Chân Nhân trên Tiên giới, thấy ngươi trên đỉnh đầu có bảo quang ngập trời, là người có duyên với ta, định nhận ngươi làm đệ tử.”
Đột nhiên lại có một cô nương y phục rực rỡ chạy tới, cười với hắn nói: “Tiên nhân, hắn là thằng ngốc, không biết gì đâu.”
Bấy giờ Ngọc Hồ Chân Nhân mới chú ý tới trên đầu người kia có cái lỗ lớn, bên trong rỗng tuếch, thậm chí óc não cũng không còn.
Hắn nhìn sang phía cô gái y phục rực rỡ kia, cười nói: “Ta nói bảo quang ngút trời, người hữu duyên ắt sẽ tới, hóa ra người hữu duyên là ngươi. Nha đầu, mau dập đầu gọi ta là sư phụ.”
Cô nương y phục rực rỡ đang định lên tiếng, thằng ngốc kia lại kéo cô quỳ xuống đất, cuống quít dập đầu, dập tới mức vang lên tiếng thùng thùng.
Ngọc Hồ Chân Nhân yên lòng: “Hai tên này trông không thông minh lắm. Thôi, ta không còn đạo thống ở thế gian, đệ tử duy nhất cũng nói ta tâm địa bất chính. Thế thì nhận hai đệ tử không thông minh làm đệ tử vậy. Chuyện ám toán Thương Ngô còn phải dựa vào bọn chúng.”
A Phúc ngốc nghếch dầu đầu với hắn, giơ tay ra, mặt mũi ngốc nghếch: “Quà, quà, quà gặp mặt!”
Ngọc Hồ Chân Nhân thấy vậy, trong lòng thầm hiểu đạo thống của mình không còn, đúng là phải cho hai đệ tử mới nhập môn chút quà gặp mặt, vì vậy hắn nói: “Vi sư được đế quân coi trọng, ban cho ta một hồ lô Hỗn Nguyên tiên đan, thôi đưa các ngươi làm quà.”
Trong hào quang phi thăng có tiên quang rực rỡ từ trên trời hạ xuống, rơi vào trước mặt hai người.
Phượng Tiên Nhi vừa mừng vừa sợ, vội vàng thu hồi tiên đan, trái tim đập thình thịch không thôi.
A Phúc ngốc nghếch vò đầu nói: “Tiên Tôn, áo, áo, áo!”
Ngọc Hồ Chân Nhân thấy y phục trên người hắn rách rưới bẩn thỉu, thầm nghĩ: “Đúng là không thể keo kiệt với môn nhân của mình được, thôi thì đưa cho bọn chúng mỗi người một bộ Lam Tiên Y mà ta luyện chế!”
Thế là lại ban thêm tiên y.
A Phúc ngốc nghếch vui mừng hớn hở, dập đầu lia lịa, làm động tác tu luyện, nói với hắn: “Tiên Tôn, pháp, pháp!”
Ngọc Hồ Chân Nhân ban thưởng công pháp nói: “Pháp môn này còn lợi hại hơn Hồ Thiên Vấn Tiên kinh mà ta lưu lại trước khi phi thăng, gọi là Hồ Thiên Chưng Đạo kinh! Các ngươi học tập chăm chỉ, vi sư còn nhiệm vụ giao cho hai người...”
“Tiên Tôn, bảo, bảo!” A Phúc ngốc nghếch nhảy cẫng lên, cười hì hì nói.
Ngọc Hồ Chân Nhân nhíu mày thầm nghĩ: “Đúng là đạo thống của ta tại thế gian cần có tiên khí trấn giáo. Những tông môn khác đều có tiên khí trấn giáo, nếu ta không có rõ là mất thể diện!”
Hắn chần chừ một thoáng, cuối cùng vẫn thả một cái ấm ngọc xuống. Tiên hồ bay lượn giữa không trung, như một đầu ở Tiên giới, một đầu dưới thế gian, hết sức thần diệu.
A Phúc ngốc nghếch vừa cười hì hì vừa vỗ tay nói: “Bảo, bảo!”
Ngọc Hồ Chân Nhân nói: “Vi sư cần các ngươi tới vực Thương Ngô một chuyến, vào trong vực Thương Ngô, tung tiên hồ này lên, tế nó giữa không trung, sau đó hô to trong vực sâu, lão khốn kiếp Thương Ngô. Những thứ khác thì các ngươi không cần để ý.”
Tiên hồ kia từ trên không trung rơi xuống trước mặt Phượng Tiên Nhi và A Phúc ngốc nghếch.
Bàn tay A Phúc ngốc nghếch đột nhiên lóe lên tiên quang, hóa thành tiên văn chữ Tù, khắc lên hồ tiên.
Ngọc Hồ Chân Nhân trợn tròn hai mắt, chỉ thấy thằng ngốc kia ôm tiên hồ, mang theo cả Hồ Thiên Chứng Đạo kinh và một hồ lô tiên Hỗn Nguyên tiên đan, kéo tay Phượng Tiên Nhi chạy như điên ra ngoài!”
“Khốn kiếp!”
Ngọc Hồ Chân Nhân nổi giận lôi đình, phát động tiên hồ nhưng lại phát hiện mình mất đi cảm ứng với tiên y, phát động tiên y nhưng khoảnh khắc sau tiên y cũng mất cảm ứng, rõ ràng đã bị tên A Phúc ngốc nghếch sọ không não kia trấn áp!
Ngọc Hồ Chân Nhân tức giận tới mức toàn thân run rẩy, một lúc lâu sau mới mắng chửi: “Mọi rợ hạ giới dám lừa gạt cả pháp tiên gia, có còn thiên lý hay không? Đừng để ta tìm ra các ngươi, nếu không ta sẽ tru di cửu tộc các ngươi!”
A Phúc ngốc nghếch dẫn Phượng Tiên Nhi lao ra ngoài Thái Hư động thiên. Phượng Tiên Nhi tim đập thình thịch, chỉ thấy A Phúc ngốc nghếch ném cả tiên đan, tiên y và tiên hồ cho cô, lại leo lên mộ phần nằm, không buồn làm gì.
Phượng Tiên Nhi lo lắng nói: “Chúng ta lừa mất nhiều bảo bối của tiên nhân như vậy, vạn nhất hắn hạ giới...”
A Phúc ngốc nghếch thản nhiên nói: “Trên Tiên giới hắn là rồng, xuống hạ giới hắn là sâu kiến. Hắn mà dám hạ giới...’
Ánh mắt hắn lóe lên vẻ hung dữ: “Ta có cả ngàn biện pháp cho hắn muốn sống không được muốn chết không xong.”
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Thế giới Sơ Nguyên.
Một thần linh cổ xưa không gì sánh được ngã ngồi giữa thiên địa, thân thể trải rộng, mọc ra ngàn đầu ngàn tay.
Ngàn đầu như tháp, đỉnh là một cái đầu, dưới là ba cái đầu, dưới nữa là chín cái đầu, như bảo tháp nhiều tầng.
Ngàn cánh tay nó mỗi cái duỗi ra, cầm các loại Công Đức Thiên Thư, có sách viết làm chuyện gì sẽ có công đức, có sách viết làm chuyện gì sẽ mất công đức.
Những quyển Công Đức Thiên Thư khác lại trống rỗng, không có bất cứ chữ viết nào.
Chính là Thiên Đức Thượng Thần.
Thần linh này giáng lâm tới thế giới Sơ Nguyên đã hơn mười ngày, vẫn luôn ngồi ngay ngắn, tuyên bố với tất cả mọi người ở thế giới Sơ Nguyên là có Thiên thần hạ giới, truyền thụ Công Đức Thiên Thư cho thế giới này.
Hơn mười ngày nào, không biết bao nhiêu luyện khí sĩ từ bốn phương tám hướng chạy tới, gặp vị thần linh Thiên đạo này.