Hai vợ chồng Lý Tiêu Khách cũng thở phào một tiếng.
Vừa rồi có thiên địa dị tượng, hai vợ chồng ôm lấy nhau, không nói năng gì.
“Ngươi cũng thấy tòa thần lâu đó chứ?” Sở Tương Tương hỏi.
Hứa Ứng ngạc nhiên không thôi, gật nhẹ đầu: “Tòa thần lâu đó...’
“Thần lâu đó là Thập Nhị Trọng Lâu luyện thành Nguyên Thần Thập Nhị Chinh, bị người ta cắt đi, luyện thành pháp bảo.”
Sở Tương Tương nói: “Nguyên Thần Thập Nhị Chinh mười hai cảnh giới cực hạn của Trọng Lâu kỳ, mỗi tầng lầu có một tầng cực cảnh, vì vậy gọi là Nguyên Thần Thập Nhị Chinh. Nhưng đại đa số luyện khí sĩ chỉ luyện thành Nguyên Thần thôi cũng hao sạch tiềm năng trong đời. Bọn họ thường bị nhốt trong cảnh giới này, Nguyên Thần của luyện khí sĩ có thể leo qua Thập Nhị Trọng Lâu, phi thăng Dao Trì là mười không được một. Còn người luyện thành nhất chinh nhị chinh đã ít lại càng ít, nói là trong trăm có một, trong ngàn có một cũng không quá. Mà luyện thành Nguyên Thần Thập Nhị Chinh...”
Cô lắc đầu nói: “Phụ thân ta nói, người như vậy Chư Thiên Vạn Giới, cả vạn năm chưa chắc đã có một người.”
Hứa Ứng dò hỏi: “Ý của ta không phải như vậy, ý ta là vì sao trong thần lâu kia mỗi tầng đều có dấu ấn mang bộ dạng ta?”
Sở Tương Tương nhìn y một lúc lâu rồi nói: “Vì ngươi chính là người duy nhất luyện thành Nguyên Thần Thập Nhị Chinh.”
Hứa Ứng nhớ lại Vô Cực tông, khi mình mượn danh Cố Phi Ngư nói chuyện với na tổ Na Bành.
Giọng nói của y khàn khàn, tiếp tục nói: “Thế thì, vì sao Thập Nhị Trọng Lâu của ta lại nằm trên tay Hoa Thác Ảnh?”
Y đã biết đáp án của câu hỏi này, nhưng vẫn muốn nghe.
Sở Tương Tương im lặng một hồi rồi nói: “Vì bọn chúng cắt Trọng Lâu, Dao Trì, Thần Kiều, Ngọc Kinh, Tam Đại Huyền Quan, Lô Đỉnh và động thiên, luyện thành bảo vật khác nhau. Tòa Thập Nhị Trọng Lâu này cực kỳ cường đại, được Quỷ Khư tế luyện hơn bốn vạn năm, đã là chí bảo nhân gian.”
Cô còn tưởng Hứa Ứng sẽ sa sút, thần chí thất thố, không ngờ Hứa Ứng vẫn rất tỉnh táo.
“Nếu ta thu lại Thập Nhị Trọng Lâu, liệu có quay về cảnh giới năm xưa không?” Hứa Ứng dò hỏi.
Sở Tương Tương suy nghĩ một hồi lâu rồi lắc đầu nói: “Ta không rõ lắm. Thập Nhị Trọng Lâu của ngươi đã bị luyện thành pháp bảo, nếu thu hồi Thập Nhị Trọng Lâu, e rằng vẫn là pháp bảo, không phải cảnh giới...”
Ánh mắt cô sáng bừng lên, cười nói: “Cho nên ngươi cần tới gặp phụ thân ta. Ông ấy là thần linh Thương Ngô, sống rất lâu năm, kiến thức uyên thâm, chắc chắn biết đáp án của câu hỏi này!”
Ánh mắt cô sáng lấp lánh nhìn Hứa Ứng, từ từ dụ dỗ: “Vực Thương Ngô cách đây không xa...”
Hứa Ứng lắc đầu nói: “Tương Tương cô nương, cô về Thương Ngô trước đi, ta còn một chuyện quan trọng cần làm.”
Sở Tương Tương đảo mắt một vòng, cười nói: “Ta đi theo ngươi... đợi ngươi làm xong việc lại theo ta tới Thương Ngô.”
Hai vợ chồng Lý Tiêu Khách ôm lấy nhau, vị phu nhân kia cười nói: “Chàng nhìn hai người bọn họ kìa, rất giống một cặp tình nhân.”
Lý Tiêu Khách nói: “Bọn họ cãi vã nhau, nghĩ là trên đời còn có chuyện quan trọng hơn tình cảm với nhau. Nhưng sớm muộn gì bọn họ cũng phát hiện, trên đời này ngoài hai người bầu bạn với nhau ra, không có gì quan trọng hơn.”
Bọn họ nhìn nhau, cùng cười một tiếng.
Hứa Ứng cáo từ hai vợ chồng Lý Tiêu Khách, rời khỏi địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa này, nói: “Tương Tương cô nương yên tâm, sau khi xong việc ta sẽ tới vực Thương Ngô tìm cô. Chuyện này chưa xong, lòng ta khó mà bình tĩnh.’
Y tung người nhảy lên, hóa thành ánh cầu vồng bay xa.
“Này!”
Sở Tương Tương vội vàng đuổi theo, nhưng nào thấy bóng dáng Hứa Ứng nữa? Chỉ thấy hai bên bờ Nại Hà là từng dãy núi cô tịch, bầu trời quang đãng, không còn tung tích Hứa Ứng.
Sở Tương Tương thất vọng mất mát, đành trở lại vực Thương Ngô, trong vực Thương Ngô có thần linh bay lên, dò hỏi: “Tương Tương, Hứa Ứng có đồng ý về cùng con không?”
Sở Tương Tương lắc đầu, kể lại chuyện mình gặp Hứa Ứng và Hoa Thác Ảnh rồi nói: “Hắn có chuyện quan trọng, đồng ý sau khi hoàn thành chuyện đó sẽ tới vực Thương Ngô.”
Thần linh Thương Ngô buồn bã nói: “Đó là lời nói khách sáo thôi. Cho dù hắn có tới vực Thương Ngô cũng không lấy Dao Trì tiên thủy ra cứu sống ta. Con nói con tự đi tìm hắn, ta cho con đi, kết quả con về mà chẳng có thành quả gì. Bây giờ chỉ có thể làm theo cách của ta thôi.”
Sở Tương Tương dò hỏi: “Cách của phụ thân là?”
Thần linh Thương Ngô nói: “Ta sẽ nói với hắn ta có một cô con gái, tướng mạo đoan trang, dịu dàng hiền thục.”
Sở Tương Tương nổi giận: “Con không gả!” Nói xong quay người bỏ đi.
Thần linh Thương Ngô cười ha hả, hóa thành một ông lão đầu đội vương miện gai, chèo bè gỗ đi thuận theo vực Thương Ngô.
Dưới chân hắn, vực Thương Ngô không ngừng mở rộng về phía trước, càng ngày càng kéo dài.
Trong vực sâu này có thân thể khổng lồ uốn lượn, nham thạch va chạm ánh lửa văng khắp nơi.
Vị thần linh này lên đường khiến cõi âm và dương gian va chạm càng ngày càng kịch liệt.
Trên cầu Nại Hà, Mạnh Bà cảm nhận được chấn động kịch liệt đó, không khỏi nhíu mày: “Lão già không chịu chết Thương Ngộ đích thân ra tay? Hắn lên đường thì động tĩnh sẽ rất lớn, không sợ đánh động mọi người à?”
Mặt đất nứt vỡ răng rắc, không ngừng kéo dài về phía trước, thậm chí các môn phái vùng rừng núi nổi danh cũng bị kinh động, rất nhiều chưởng giáo bay lên không trung, nhìn xuống dưới, ai nấy nghi hoặc không thôi.
“Sao vực Thương Ngô lại có dị biến như vậy? Chẳng lẽ thiên địa lại bị phong ấn lần nữa?” Bọn họ dồn dập suy đoán.
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Ủy Vũ sơn, Không Minh động thiên.
Thiên Cơ Thượng Thần từ trên trời giáng xuống, giáng lâm trên đàn tế mà Bắc Thần Tử và Ngọc Đường tiên tử đã chuẩn bị.
Hai người nhìn lên vị Thiên thần này, cảm nhận được từng luồng uy thế Thiên đạo đáng sợ, cẩn thận từng chút một khống chế tinh thần ý chí của bản thân, tránh không đối đầu với ý chí Thiên đạo, chọc giận Thiên thần này.
Thiên Cơ Thượng Thần chậm rãi bước từ trên đàn tế xuống, đi qua giữa hai người đang cung kính làm lễ.
Thân thể thon thả, cao hơn người thường nhiều, tay dài chân dài mặt dài, sau lưng cõng một ống trúc lớn, trong ống trúc là bốn mươi que tính.
Trên que tính viết suy tính bốn mươi Thiên đạo, có thể tính toán mọi chuyện trong thiên hạ.
Hễ là người trong Thiên đạo, đều chưa thể nhảy ra ngoài, đều có thể tính ra hành tung.
“Khoảng thiên địa này đúng là nhân tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, cực kỳ trù phú.”
Thiên Cơ Thượng Thần quan sát Không Minh động thiên, chỉ thấy từng luồng hào quang phi thăng rủ xuống, chi chít như rừng, khiến thiên địa nguyên khí của nơi này cũng trở nên cực kỳ nồng đậm. Hắn cười nói: “Ta thống trị thế giới này, được đông đảo chúng sinh thờ cúng, nếu còn bắt được Hứa Ứng, chắc chắn sẽ lên như diều gặp gió. Không khéo còn trở thành Thần Vương của thế giới Thiên Đạo.”
Bắc Thần Tử và Ngọc Đường tiên tử nghe vậy không khỏi quay sang nhìn nhau.
Bắc Thần Tử đánh bạo nói: “Thượng thần, Hứa Ứng yếu ớt, bắt hắn cũng dễ thôi, nhưng sao lại nói là htống trị thế giới này?”