Mục lục
Trạch Nhật Phi Thăng - Bản dịch Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không biết từ lúc nào trên lưng con rắn lớn đã bám đầy tiểu quỷ, từng con quỷ cười ha hả, đang há miệng hút từng ngụm dương khí của hắn!

Còn rất nhiều tiểu quỷ đang thổi dương hỏa của Ngoan Thất, ba luồng dương hỏa đã bị đám tiểu quỷ này thổi tắt hai luồng!

Luồng dương hỏa cuối cùng ở trên đỉnh đầu Ngoan Thất, cũng là mạnh mẽ nhất, còn chưa bị thổi tắt nhưng đã lung la lung nay, có thể lụi tàn bất cứ lúc nào!

“Rốt cuộc đám tiểu quỷ này là cái gì?”

Nguyên Vị Ương vừa nghĩ tới đây lại thấy trên cổ Kiêu bá cũng có một con quỷ đang cưỡi, tiểu quỷ kia cười hì hì, đang giơ hai tay che mắt Kiêu bá.

Kiêu bá trợn tròn hai mắt, nói chuyện với một gốc cây, hắn tưởng cây liễu là Nguyên Vị Ương!

“Hắn bị quỷ che mắt rồi!” Nguyên Vị Ương vừa sợ vừa giận.

Kiêu bá vẫn thấy đường nhưng quỷ mới biết hắn thấy cái gì!

Hứa Ứng cũng thấy con quỷ đang cưỡi trên lưng Kiêu bá, giơ tay chộp lấy, định kéo nó xuống, quát : “Cái quái gì vậy?”

Nguyên Vị Ương lại thấy rõ ràng, bàn tay y xuyên qua cơ thể con quỷ này, không chạm vào bất cứ thứ gì.

Đám tiểu quỷ này là hồn phách, không có thân thể, Hứa Ứng chưa từng học na thuật về hồn phách nên không thể chạm vào bọn chúng.

Ngay lúc này, Nguyên Vị Ương đột nhiên cảm thấy tầm mắt của mình hơi lệch, vội vàng nói: “Hứa yêu vương, có phải trên lưng ta cũng có tiểu quỷ đang che mắt không?”

Hứa Ứng nhìn lại, trên lưng Nguyên Vị Ương có hai con tiểu quỷ nhảy lên, một che hai mắt cô, một cười hì hì giơ hai ngón tay che tai Nguyên Vị Ương.

Lại có tiểu quỷ leo lên lưng Nguyên Vị Ương, thổi hai luồng dương hỏa trên vai cô.

Hứa Ứng vội vàng nói: “Nguyên huynh đệ, ngươi có học na pháp nhắm vào hồn phách không?’

Lúc này Nguyên Vị Ương đã không thể nghe thấy y nói gì, cũng không thấy y ở đâu, cả tầm mắt và thính giác của cô đều bị tiểu quỷ ảnh hưởng.

Hứa Ứng vừa sợ vừa giận, lại thấy đám tiểu quỷ kia chỉ tấn công Nguyên Vị Ương, Ngoan Thất và Kiêu bá chứ lẩn trốn mình.

Y đột nhiên nghĩ tới chuyện mình ăn rất nhiều Vạn Linh đan, hồn phách gần như biến thành chân linh bất diệt thực chất, cầm Bạch Cốt Đả Hồn tiên thậm chí có thể đánh thần linh trong thế giới miếu hoang kêu gào thảm thiết!



“Hồn phách của ta cực mạnh cho nên bọn chúng không dám tấn công ta, nhưng ta phải làm sao mới phát huy được uy lực của hồn phách?”

Trong đầu Hứa Ứng lóe lên ý tưởng, khi tu luyện Thái Nhất đạo dẫn công ở Khấu Quan kỳ, y có thể cảm nhận rõ ràng hồn phách sinh trưởng. Y lập tức phát động Thái Nhất đạo dẫn công, cảm ứng tỉ mỉ hồn phách, nhớ lại lúc hồn phách của mình bị tiếng chuông của ngài chuông gõ ra.

Chỉ nghe phịch một tiếng, Ngoan Thất ngã lăn dưới đất, con rắn lớn gầy trơ xương, há miệng ngáy o o. Đám tiểu quỷ vẫn kiên nhẫn thổi luồng dương hỏa trên đỉnh đầu hắn.

Luồng dương hỏa này là dồi dào nhất, trong thời gian ngắn không thể thổi tắt được. Chỉ cần thổi tắt là tuổi thọ cạn sạch, cũng tức là biến thành quỷ!

“Súc sinh, ngươi định làm gì công tử nhà ta?” Kiêu bá đột nhiên hét lớn một tiếng ra tay đánh nhau với một cây liễu, không biết hắn tưởng cây liễu này là ai mà xuất thủ cực kỳ tàn nhẫn.

Nguyên Vị Ương còn giữ được lý trí nhưng cũng biết ngũ giác của mình đã bị tiểu quỷ che giấu, cho dù cô có nói gì làm gì cũng là sai. Cô chỉ bình tĩnh đứng yên tại chỗ.

Dần dà, cảm ứng của Hứa Ứng đối với hồn phách càng ngày càng mạnh mẽ, thần thức và hồn phách dung hợp càng lúc càng chặt chẽ.

Đột nhiên y giơ tay điểm lên mi tâm bản thân.

Hứa Ứng hốt hoảng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bản thân đứng yên tại chỗ, thân thể thì ngã lăn ra đất, lần này lại là hồn phách quá mạnh mẽ, thân thể bị hất văng ra ngoài hồn phách.

Y không nghĩ ngợi nhiều, lập tức quát lớn một tiếng, ánh sáng bất diệt chân linh lóe lên quanh người, hồn quang rực rỡ soi rọi bốn phương tám hướng!

“Xoạt!~~~”

Đám tiểu quỷ gào thét, bị hồn quang chiếu rọi, thân thể vặn vẹo thành từng khối, rơi từ trên người Nguyên Vị Ương, Kiêu bá và Ngoan Thất xuống.

Hồn phách của Ngoan Thất dựa theo phương pháp trong Thái Nhất đạo dẫn công điều động nguyên khí, ánh sáng quanh người càng rực rỡ, đám tiểu quỷ bị ánh sáng ép tới mức kêu rên thảm thiết, thân thể càng co nhỏ!

Hồn quang trong người Hứa Ứng không tăng cường thêm, nhìn về phía Ngoan Thất, chỉ thấy Ngoan Thất đã ngủ say, luồng dương hỏa trên đầu chưa tắt, bấy giờ mới thở phào một tiếng.

Còn Nguyên Vị Ương và Kiêu bá cũng tỉnh táo lại.

Hứa Ứng như trút được gánh nặng, buông lỏng một chút, hồn quang không còn mãnh liệt như trước. Đám tiểu quỷ ai nấy đứng dậy, vẻ mặt đầy kính sợ, hạ giọng nói tiếng quỷ lấy lòng y, không ngừng lui lại phía sau.

Mấy con tiểu quỷ vừa ăn dương khí của Ngoan Thất thì nhảy lên người hắn, phun dương khí đã đánh cắp ra. Chẳng bao lâu sau hai luồng dương hỏa còn lại trên người Ngoan Thất cũng được thắp sáng, từ từ sáng rực trở lại.

Bọn chúng trả lại dương khí, nhìn Hứa Ứng cười làm lành, nói tiếng quỷ hết câu này tới câu khác, âm thanh xì xà xì xồ, chậm rãi lùi lại trong làn sương, lặng lẽ biến mất.

“Đám tiểu quỷ này chỉ giỏi ức hiếp người lương thiện mà sợ kẻ ác.” Hứa Ứng không khỏi lắc đầu, đánh thức Ngoan Thất.



Ngoan Thất còn đang nghi hoặc: “Có chuyện gì vậy? Sao ta lại ngủ thiếp đi?”

Hắn là luyện khí sĩ Khấu Quan kỳ, Kiêu bá thì là đại na, thế nhưng vẫn bị đám tiểu quỷ trông rất yếu ớt này che mắt, thiếu chút nữa bỏ mạng. Chuyện này khiến Hứa Ứng cảnh giác hơn hẳn.

“Nơi này rất kỳ dị, mọi người coi chừng. Đứng sát vào nhau, chúng ta phải ra khỏi rừng liễu này!”

Âm đình, Chu Tề Vân gánh chịu công kích của cả đám na tiên, bước từng bước một tới gần Sâm La bảo điện. Khi tới những bậc thang cuối cùng của Sâm La bảo điện, khí tức của hắn bùng lên, chống chọi lại thiên tử âm đình ở bên ngoài. Na pháp va chạm tạo thành lực phản chấn dữ dội, thậm chí rung chuyển từng địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa mỹ lệ ở âm đình.

Đám quỷ na tiên trong địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa sợ ném chuột vỡ bình, đồng loạt dừng tay.

Trong Sâm La bảo điện, thiên tử âm đình cũng không tấn công nữa.

Chu Tề Vân đi tới bậc đá cuối cùng, bước vào trong điện. Trong điện là một vị tiên nhân tướng mạo thanh tú đang ngồi, giữa mi tâm có một vết kiếm, xuyên qua đầu hắn.

Từ vết kiếm này có thể nhận ra, thứ giết hắn là Bát Diện kiếm.

Không sai, hắn là một thi thể.

Nguyên thần của hắn lơ lửng phía sau, chính là Nguyên thần vừa giao chiến với Chu Tề Vân.

“Chu đương gia, bây giờ thực lực của ngươi đã vượt qua Chí Đạo Đại Thánh hoàng đế năm xưa, ngươi pha trộn linh khí và na pháp, dần dần có dáng vẻ của đại tông sư.”


Thiên tử âm đình khen: “Tuổi thọ của ngươi sắp hết, lần này tới đây nếu là mưu quyền soán vị, vậy ta đành thoái vị nhượng chức, để ngươi lên làm thiên tử âm đình.”


Chu Tề Vân ngồi trên mặt đất, sắc mặt lạnh nhạt nói: “Ta tới đây lần này không phải là chiếm đoạt quyền lực âm đình.”


Thiên tử âm đình nghi hoặc: “Thế thì mục đích của ngươi cũng giống với Chí Đạo Đại Thánh hoàng đế lần trước, muốn ký kết khế ước với ta, ước định dương gian thuộc về ngươi, cõi âm do ta quản?”


Hắn cười nói: “Ta có thể ký kết khế ước với ngươi, nhưng khi ngươi không còn thực lực, khế ước chỉ là tờ giấy lộn, chùi đít cũng thấy cấn.”


Chu Tề Vân lắc đầu nói: “Ta tới đây cũng không phải vì chuyện dương gian.”


Sắc mặt thiên tử âm đình dần dần nghiêm nghị, trầm giọng nói: “Thế lần này ngươi tới đây làm gì?”


Chu Tề Vân gằn từng chữ một: “Ta muốn, độ kiếp phi thăng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK