Thuyền lầu lướt nhanh trên mặt nước, tốc độ càng lúc càng mau chóng, núi sông hai bên bờ lướt qua vèo vèo. Hứa Ứng thầm kinh hãi: “E là chẳng mấy chốc chiếc thuyền này có thể chạy được hơn trăm dặm!
Nơi xa nhất mà y từng tới chỉ là hơn trăm dặm, lúc này y ở trên thuyền bỗng thấy thấp thỏm: “Nếu cô ấy không đưa ta về, ta có biết đường về không? Ta nghe nói có một số kẻ buôn bán trẻ con...”
Trong đầu y, quả chuông cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ: “Thằng nhóc này bị yêu nữ bán đi mà còn không biết! Chắc chắn yêu nữ có âm mưu gì khác, không biết để ý điểm nào của Hứa Ứng.”
Hứa Ứng không biết nó suy nghĩ điều gì, dò hỏi thiếu nữ trong quan tài: “Thế nào là tồn tưởng?”
Quả chuông tức giận: “Thằng nhóc thối tha, đi hỏi kẻ thù của ta chứ không hỏi ta! Nếu ngươi hỏi ta, chẳng lẽ ta lại không đáp? Khoan khoan, hình như hắn từng hỏi ta rồi, ta quên không nói, chỉ giảng cho hắn làm sao nội quan. Bất cẩn rồi, bị yêu nữ nhanh chân cướp trước.”
Thiếu nữ đứng trên mũi thuyền, dáng người dong dỏng, nói: “Ngươi không biết tồn tưởng là gì? Đúng rồi, nhánh luyện khí sĩ tới thế hệ của ngươi đã suy thoái cực kỳ nghiêm trọng, ngươi cũng không biết cũng dễ hiểu thôi. Thật ra trong thế hệ của ta đã có rất nhiều thứ thất truyền. Ảnh hưởng của đại ác nhân quá lớn.”
Cô dừng lại một chút rồi nói: “Tồn tưởng là tạo một hình dạng trên không trung để ổn định thần thức. Cái gọi là tạo hình dạng trên không trung là dùng thần thức tổn tưởng một hình dạng đại đạo trong không trung, dùng nó để hàng phục tâm viên, kiềm chế ý mã. Khi ngươi tồn tưởng phải vô trung sinh hữu, luyện giả thành chân, dùng nó để tu luyện pháp thuật thần thông mới có thể đắc đạo.”
Hứa Ứng nghe đến đó, thầm suy nghĩ: “Phương pháp tu luyện tồn tưởng hình như khá giống ẩn cảnh.”
Thiếu nữ nghi hoặc nói: “Ẩn cảnh là cái gì?”
Hứa Ứng lấy quyển Nê Hoàn Ẩn Cảnh Luyện Khí Pháp ra nói: “Trong môn công pháp na sư này có nói, ẩn cảnh là hình dạng của đại đạo, có điều lại là lực lượng bí tàng Nê Hoàn chế tạo thành. Ẩn cảnh cũng là vô trung sinh hữu, luyện giả thành chân, có thể luyện thành pháp thuật hoặc thần thông!”
Y mở quyển luyện khí pháp ra, lại thấy một lọn tóc rơi xuống trang sách, Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên, thiếu nữ đã tới bên cạnh y từ lúc nào không biết, đang nghiêng đầu quan sát quyển Nê Hoàn Ẩn Cảnh Luyện Khí Pháp trong tay y.
Lọn lóc của cô buông xõa, rủ xuống vai Hứa Ứng.
Làn da cô trắng trẻo như tuyết, sau gáy thon thả, tương phản với mái tóc đen, càng tôn thêm vẻ trắng trẻo, không giống một thi thể bị giam cầm ngàn năm.
Khiến Hứa Ứng rất bất ngờ là trên người thiếu nữ không hề có mùi xác thối, ngược lại có hương thơm thoang thoảng cực kỳ dễ chịu, khiến y không nhịn nổi ngửi thêm hai cái.
Đây là lần đầu tiên Hứa Ứng ở gần thiếu nữ này đến vậy, tâm trí hơi rối loạn, từ từ lật sách, để cô đọc tỉ mỉ.
Thiếu nữ rất tập trung, Hứa Ứng lén lút quan sát, chỉ cảm thấy dung nhan cô khi nhìn từ góc nghiêng còn đẹp hơn chính diện một chút, lông mi thi thoảng lại chớp một cái, đôi mắt như bảo thạch, sống mũi thanh tú kiên cường, đôi môi đỏ hồng như anh đào, quyến rũ mê người.
Hứa Ứng cảm thấy nhịp tim của mình tăng đần, vội vàng dịch mắt đi: “ Nữ quỷ không chỉ lễ phép mà còn rất dễ nhìn.”
Dù sao y cũng là thiếu niên mười bốn mươi lăm tuổi, nhìn thấy người khác phái xinh đẹp là tâm trí rối loạn, cho dù người phái này có thể là nữ quỷ hoặc nữ cương thi.
Trong đầu Hứa Ứng, quả chuông âm thầm cười lạnh, thầm nghĩ: “Thằng nhóc thối tha này không biết tồn tưởng, thấy gái đẹp là tâm trí rối loạn, định lực quá kém, không khéo con cái tên gì cũng nghĩ xong rồi!”
Tuy nói như vậy nhưng nó vẫn lo bị thiếu nữ kia phát hiện. Chuông lớn lặng lẽ bọc lấy quả trứng hỗn độn, thầm nghĩ: “Ta bọc ngoài bí tàng Nê Hoàn, yêu nữ sẽ cho rằng ta là quả trứng hỗn độn, không phát hiện ra ta.”
Thiếu nữ kia nhanh chóng đọc lướt qua Nê Hoàn Ẩn Cảnh Luyện Khí Pháp một lượt, trầm tư trong chốc lát rồi nói: “Đúng là thô thiển. Ẩn cảnh trong quyển sách này là một pháp môn không trọn vẹn, nếu tu luyện sẽ đi nhầm vào đường rẽ, vô duyên vô cớ hao mòn tính mạng, cực kỳ nham hiểm. Ngươi đừng có luyện.”
“Hao tổn tính mạng?” Hứa Ứng thầm sợ hãi.
Nê Hoàn Ẩn Cảnh Luyện Khí Pháp là công pháp mà Chu gia truyền cho môn sinh, trong đó ẩn giấu sơ hở khổng lồ như vậy, chẳng lẽ Chu gia không biết.
“Sơ hở trong sách chắc chắn không phải chủ nhân của Nê Hoàn cung lưu lại. Như vậy chỉ có thể là Chu gia cố ý truyền thụ pháp môn không trọn vẹn này cho môn sinh của mình!”
Trên trán Hứa Ứng đổ mồ hôi lạnh, Chu gia lợi dụng đám môn sinh này, để bọn họ bán mạng cho mình, lại dùng loại công pháp này để làm hao mòn tính mạng môn sinh, có thể nói là tâm địa độc ác!
“Cứ như vậy, na pháp của Chu gia sẽ không truyền ra ngoài, cho dù có truyền ra ngoài cũng chỉ là pháp môn chết sớm. Chu gia dùng cách này để duy trì địa vị của bản thân!” Y thầm nghĩ trong lòng.
Thiếu nữ tiếp tục nói: “Ẩn cảnh trong sách tuy có tai họa ngầm cực lớn, nhưng ý tưởng của nó rất hay, thậm chí không kém gì ý tưởng của công pháp luyện khí sĩ. Nếu suy đoán theo môn công pháp thô thiển này, có lẽ ẩn cảnh không phải chỉ dùng để luyện thành pháp thuật, rất có thể là một loại pháp môn ẩn hóa.”
Cô khẽ nhíu mày, lấy làm khó hiểu nói: “Công pháp của luyện khí sĩ bị đào thải à? Nhưng ta không nghĩ ẩn cảnh ẩn hóa có thể thắng được công pháp của luyện khí sĩ. Nguyên nhân gì đã khiến luyện khí sĩ bị tuyệt diệt?”
Cô bị giam cầm mấy ngàn năm, mọi chuyện hiện nay đều khiến cô cảm thấy xa lạ.
Hứa Ứng dò hỏi: “Cô nương, thế nào là ẩn cảnh ẩn hóa?”
Thiếu nữ nói: “Theo như bản công pháp này, mục đích na sư tu luyện ẩn cảnh là luyện thành một tiểu tiên giới trong cơ thể mình, cuối cùng ẩn hóa tàng hình vào trong đó, đạt được mục tiêu trường sinh bất tử. Có điều bản công pháp này quá nông cạn, không nói rõ làm sao ẩn cảnh ẩn hóa.”
Hai mắt Hứa Ứng sáng bừng lên, luyện được một tiểu tiên giới trong cơ thể, ẩm hóa tàng hình là có thể bất tử bất diệt?
Đó chẳng phải tiên nhân à?
Truyền thừa của chủ nhân Nê Hoàn cung nghe có vẻ không đến nỗi bết bát.
“Thế thì tu luyện ẩn cảnh như thế nào?” Hứa Ứng cố nén cơn kích động trong lòng hỏi.
Thiếu nữ có phần không vui, thản nhiên nói: “Ngươi và ta là người đồng đạo, truyền thừa của ngươi không yếu hơn ta, cần gì đi học ẩn cảnh ẩn hóa?”
Hứa Ứng trợn mắt há hốc mồm, một lúc sau mới khôi phục tinh thần: “Truyền thừa của ta mạnh đến vậy ư? Đợi đã, ta làm gì có truyền thừa? Chẳng lẽ là Thái Nhất Đạo Dẫn Công?”
Y hơi hoang mang, Thái Nhất Đạo Dẫn Công chỉ có đạo dẫn công của Thải Khí kỳ, không có pháp môn tiếp theo.
Đột nhiên thuyền lầu chạy về phía tây, chạy tới quá nửa đêm thì tốc độ thuyền dần dần chậm lại. Hứa Ứng cũng không biết chiếc thuyền này đã chạy trên Nại Hà được bao xa, có lẽ ít nhất cũng phải hai ba ngàn dặm.
“Nơi này là Hoài Hóa hay là Đồng Nhân? Không đúng, Hoài Hóa ngay phía tây Vĩnh Châu, Đồng Nhân cũng chỉ cách đó mấy trăm dặm.”
Y không biết thuyền lầu đi tới đâu. Y chỉ là một thiếu niên nông thôn, nơi xa nhất mà y biết chỉ là châu quận xung quanh Vĩnh Châu.
Hứa Ứng nhìn về phía trước, Nại Hà đột nhiên chia luồng tại đây, tạo thành từng nhánh sông như mạch trên lá cây, tản ra bốn phía, chảy vào bóng tối mênh mông.
Bờ sông nơi nhánh sông đi qua có từng đốm quỷ hỏa, nhìn từ xa lại, phạm vi mười dặm khắp nơi đều là quỷ hỏa, chi chít như sao trên trời, chẳng khác nào thế giới của ma quỷ!