Cô nàng lẩm bẩm trong miệng, chỉ thấy trong Ngọc Kinh thành đằng kia có một đàn tế bồng bềnh bay về phía này.
Hứa Ứng thầm giật mình, đột nhiên trong Nguyên Thần Ngọc Đường tiên tử cũng có bầy tiên trùng bay ra, như bầy kiến, chỉ trong chớp mắt đã gặm lỗ chỗ trên Nguyên Thần cô nàng!
“Ngươi bất nhân, đừng trách ta bất nghĩa!”
Trong thân thể Ngọc Đường tiên tử cũng có bầy tiên trùng tuôn ra, không ngừng cắn xé, nữ nhân kia vừa kêu thảm vừa cười ha hả: “Ta sẽ thả người mà các ngươi sợ hãi nhất ra...”
Cô nàng bị gặm thành đống xương trắng, lại xoạt một tiếng, đống xương tan rã, ngay cả xương cốt cũng bị nuốt trọn!
Trước mặt Hứa Ứng, bầy tiên trùng chui ra khỏi Nguyên Thần Ngọc Đường tiên tử, nữ nhân kia vẫn xòe tay ra, bàn tay đầy côn trùng chụp vào đàn tế đang bay tới.
Đàn tế lung lay bay ra khỏi Ngọc Kinh thành, dần dần tới chỗ Hứa Ứng!
Nhưng tốc độ của đàn tế càng lúc càng chậm, không cách nào tới bên cạnh y.
Nguyên Thần của Ngọc Đường tiên tử đã biến thành cái xác không, bây giờ bầy tiên trùng đang gặm nốt vỏ ngoài.
Cô nàng không thể đưa đàn tế tới tay Hứa Ứng.
Bầy tiên trùng trùng trùng điệp điệp tuôn sang Ngọc Kinh thành kia.
Ở đằng khác, hai bầy tiên trùng khác gặm sạch Ngọc Đường tiên tử cũng hợp lại làm một, gặm nốt từng cảnh giới bị tước đoạt của Ngọc Đường tiên tử rồi tụ tập cùng bầy tiên trùng trước mặt Hứa Ứng.
Hai nhóm tiên trùng dung hợp, như áng mây đen bay lượn xung quanh đàn tế.
Đột nhiên bầy tiên trùng tập trung lại hóa thành hình người, hạ xuống đàn tế. Hình người kia từ mơ hồ hóa thành rõ ràng, có thể thấy được tai mắt mũi miệng.
“Hứa đạo hữu.”
Hình hài tạo từ tiên trùng kia mỉm cười, nói với Hứa Ứng: “Từ khi chia tay tới giờ không có vấn đề gì chứ? Không phải ngươi nghĩ lấy được đàn tế và phù văn Trấn Ma là có thể mở được phong ấn đấy chứ?”
Sắc mặt Hứa Ứng trầm xuống, chỉ thấy đàn tế chở người kia bay đi, càng lúc càng cách xa y.
Bóng người tạo từ tiên trùng đi đến trước bệ thờ, thở dài nói: “Cho dù ngươi lấy được đàn tế và phù văn Trấn Ma cũng không cách nào phá giải.”
Hình người tạo từ tiên trùng giơ bàn tay, bóp nát đỉnh nén nhang đang cháy.
Hương hỏa đứt đoạn.
Hai phù văn Trấn Ma bồng bềnh khí hương hỏa trên bệ thờ lập tức biến mất, Hứa Ứng thầm vui mừng, nhưng phong ấn của y không được mở.
Trong Ngọc Kinh thành đối diện lại có một đàn tế hiện ra, trên đàn tế có bệ thờ, trước bệ thờ có cây nến lớn.
“Ngươi vẫn chưa hiểu sao? Phong ấn ngươi không phải phù văn Trấn Ma, mà là ta!”
Hình người tạo từ tiên trùng kia nở nụ cười nghiền ngẫm, nhìn y một hồi rồi nói: “Vì ta viết được ba mươi hai phù văn dán lên đàn tế, thì cũng có thể viết ba trăm hai mươi phù văn dán lên đàn tế khác. Ngươi vĩnh viễn không thể thoát khỏi khống chế của ta...’
Hứa Ứng giơ tay, bóp chặt cổ hắn, mặt không biểu cảm nhấc hắn lên.
Hình người tạo từ tiên trùng cười ha hả, chế nhạo: “Ngươi phải chết!”
Thân thể hắn đột nhiên biến đổi, hóa thành bầy tiên trùng men theo bàn tay Hứa Ứng gắm lên.
Nhưng nghênh tiếp bọn chúng lại là phù văn chữ Tù. Lồng giam tỉ mỉ không gì sánh được phong ấn bầy tiên trùng leo lên cánh tay y.
Phù văn chữ Tù này không chỉ phong tỏa bầy tiên trùng mà còn phong ấn cả hình người vào trong lồng giam!
Hình người kia giận tím mặt, định phá tan lồng giam nhưng lại phát hiện mình có làm thế nào cũng không phá được!
Hứa Ứng rút tay ra khỏi lồng giam, thản nhiên nói: “Phù văn chữ Tù là ngươi viết, ngươi không biết cách phá giải à? Không sao cả, ta sẽ từ từ phá giải những phù văn này, đợi tới khi ta giết lên Tiên giới, ta sẽ tìm ra ngươi, đào ngươi ra khỏi hang chuột.”
Sắc mặt y càng ngày càng âm trầm, lồng giam càng ngày càng nhỏ bé, ép tới mức thân thể hình người kia vặn vẹo, biến dạng.
Hình người kia gầm thét, giãy dụa, nhưng hắn chỉ biết viết phù văn xung quanh chứ không biết cách phá giải!
“Ta sẽ nhét tiên trùng vào miệng ngươi, lại dùng những phù văn phong ấn này phong ấn ngươi, cho ngươi chịu đựng nỗi đau gấp trăm ngàn lần!”
Hứa Ứng siết chặt nắm tay, lồng giam thu nhỏ tới cực hạn, nghiền nát hình người tạo từ tiên trùng kia!
“Bỏ lỡ cơ hội nịnh nọt Hứa Ứng mất rồi.”
Mặt đất ầm ầm chấn động, vực Thương Ngô không ngừng kéo dài về phía trước, đi tới gần Đài Châu, một ông lão đầu đội vương miện gai, tay cầm gậy gỗ bước tới.
Ông lão này chính là thần linh Thương Ngô, nhìn từ xa thấy Hứa Ứng suýt bị quái nhãn Quỷ Khư nuốt trọn, đang định ra tay thì sau lưng Hứa Ứng có hoa nở hoa khép, không ngờ lại không coi quái nhãn Quỷ Khư ra gì, ngang nhiên trốn thoát. Ông lão không khỏi ảo não.
“Nếu ta tới sớm một bước có phải tốt không, đỡ phải tặng con gái!”
Ông lão ra sức khống chế ảnh hưởng của bản thân, chậm rãi cất bước đi tới. Nhưng dù sao hắn cũng là thần linh Thương Ngô, những chỗ hắn đi qua, mặt đất đều xuất hiện vết nứt.
Vết nứt này xẻ rách hai giới âm dương, sâu không lường được!
Cũng may ông lão ra sức khống chế lực lượng bản thân nên khe nứt không rộng.
Nhưng nếu cứ đi qua giữa thế giới Nguyên Thần, từ cực tây sang cực đông, chỉ e toàn bộ thế giới Nguyên Thú sẽ nứt thành hai nửa!
“Cũng may Hứa Ứng đi không xa.”
Ông lão thầm mong đợi: “Hắn từng gặp con gái Tương Tương của ta rồi, không khéo hai bên tình trong như đã. Ta gả con gái cho hắn, hắn sẽ là con rể của ta. Cha vợ khát nước, lấy một bình Dao Trì tiên thủy để uống, cũng rất hợp tình hợp lý.”
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Hứa Ứng đứng trước bệ thờ, quan sát tỉ mỉ tiên trùng trong lồng giam.
Tiên trùng này là sinh vật tiên đạo, tiên đạo quá mạnh, có thể tạo thành sinh vật, tiên trùng chính là tạo vật tiên đạo.
Trong lồng giam chỉ còn lại một con côn trùng, vừa rồi tiên nhân mượn bầy tiên trùng hiển hóa thành hình người, sau khi bị Hứa Ứng bóp nát, cả thần thức và pháp lực đều bị tiên trùng gặm sạch sành sanh, không còn lại chút gì!
“Loại tiên trùng này cực kỳ khủng khiếp, cái gã tiên nhân mù chữ kia không biết cách phá giải phù văn chữ Tù, xem ra hắn cũng không phải người sáng tạo tiên văn cấu thành tiên trùng. Hắn chỉ là người sử dụng.”
Hứa Ứng thu hồi tiên trùng, đi tới trước bệ thờ, khó mà nén nổi nỗi kích động trong lòng, bóc hai tấm phù triện Trấn Ma được thờ cúng trong điện ra.
Không có hương hỏa, hai tấm phù triện Trấn Ma này không khác gì hai tờ giấy lộn, hoàn toàn không có hiệu quả trấn áp!
Nhưng đối với Hứa Ứng, hai tấm phù triện Trấn Ma này tuyệt đối không phải giấy lộn!
Thậm chí hai tấm phù triện Trấn Ma này còn có tác dụng cực lớn!
Y mở phù triện ra, quan sát kỹ lưỡng phù văn tiên đạo trên đó, một tấm phù trong đó dường như trấn áp quá khứ của y, trên đó có viết: "Thụ mệnh vu thiên, thử sinh vĩnh trấn; linh ngữ tù khốn, phong cấm vi vi."
Còn nội dung trong tấm phù triện kia lại khác nhau một trời một vực!
Trên tấm phù văn Trấn Ma này chí có tám văn tự tiên đạo, viết là: "Hoang thương lệ ai, bạo ngược phức hôn."